“Ghen thì sao mà không ghen thì sao?”
“Ơ, thế rốt cuộc anh bị làm sao?”
“Je vous aime” ( Anh yêu em)
Dứt lời liền ngắt máy để lại Thẩm Hạ Nhiên một bầu trời hoang mang.
Cô nhanh chóng gọi cho Lien để hỏi.
Cô vốn chỉ biết tiếng anh chưa học thêm ngôn ngữ khác, cũng may có Lien từng đi du học Pháp mới giúp cô khai sáng câu nói vừa rồi.
Đến khi cuộc gọi đã kết thúc mà cô còn chưa hoàn hồn, hiểu nghĩa được câu đó máu trong người cô như nóng lên mặt muốn bỏng rát.
Một tuần sau câu nói đó Doãn Bách Thần vẫn chưa về, công việc được bàn giao qua máy tính, Thẩm Hạ Nhiên hai ngày còn nhẫn nại đuoejc nhưng một tuần thì hoàn toàn không.
Điện thoại thì mất liên lạc, cũng chẳng biết ting tích ở đâu.
Thấy đứa trẻ buồn phiền, quản gia không kìm lòng được nói cho cô địa chỉ nhà anh hay lui tới.
Sau nửa giờ đồng hồ chuẩn bị, tính cô luôn muốn rõ ràng, tự dưng nói thích người ta xong biệt mất tăm hơi.
Đi đến địa chỉ quan gia đưa mất ba giờ đồng hồ cũng tới.
Trước mắt cô là căn biệt thự sát biển, không khí ở đây đúng là thoải mái hơn ở thành phố mà.
Chần chừ một lúc cô mới đi vào.
Dùng chiếc chìa khoá bác quản gia đưa cô mở cửa đi vào, tham quan dưới tầng trệt một lượt, cô nhẹ nhàng bước lên lầu.
Phòng ngủ rất nhiều, bày trí theo phong cách khác nhau, cuối hành lang là một căn phòng đóng hờ cánh cửa.
Nhẹ nhàng bước đến, đẩy cửa ra rồi đứng bất động nhìn anh như đang chờ đợi một điều gì đó.
Thấy cửa từ từ mở ra, Doãn Bách Thần mở hộc bàn làm việc cầm sẵn trong tay một khẩu súng giảm thanh đã lên nòng sẵn, chuẩn bị tư thế tránh đạn.
Thấy Hạ Nhiên đứng trước mặt mình chỉ cách vài mét.
Anh đứng có chút bất ngờ nhìn cô, cô nhìn anh, cả hai nhìn nhau đến ngốc ra.
Trên mặt Hạ Nhiên còn nở một nụ cười mỉm, ánh mắt to tròn long lanh nhìn người đối diện, trong mắt cô sáng long lanh nhìn người đối diện, trong mắt cô sáng ngời lấp lánh như chứa đựng cả dải ngân hà lung linh.
Doãn Bách Thần vội cất súng vào lại trong hộp, đi đến nắm tay kéo cô bước đến ghế ngồi trước màn hình máy tính.
Quá bất ngờ quên cả tắt máy tính, quên cả cùng tổ chức đang họp bàn kế hoạch tấn công Casser và dự trữ vũ khí.
Mọi người bên kia màn hình bất động không dám lên tiếng, nín thở nhìn hai người họ nói chuyện.
Lúc này cả tổ chức mới vỡ lẽ ra, hoá ra cra tuần nay lão đại của họ tóc bốc đầu hoả mặt bốc hàn khí