Mười hai viên đạn lần lượt được anh bắn vào các khớp xương của hắn, xương cổ tay, xương khuỷu tay, xương bả vai, mắt cá chân, đầu gối, xương chậu.
Chia đều mỗi bên sáu viên, cự ly tương xứng vừa mắt.
Hạ Nhiên đau đớn đến kiệt sức ngất đi lại bị tiếng la hét của Casser làm tỉnh.
Ngồi dậy từ trên ghế sofa thấy Doãn Bách Thần như phát điên, mặt và quần áo dính đầy máu tươi, miệng không ngừng chửi rủa.
Cô chưa bao giờ thấy cảnh tưởng đáng sợ đến thế, khó khăn đứng dậy bước lại gần anh để ngăn cản.
Nhưng không hiểu sao mỗi lần cử động, mỗi bước chân đều như có hàng ngàn cây kim đâm vào cơ thể từ trong ra ngoài, đau đớn vô cùng.
Mỗi câu anh nói ra là một cú đấm được vung ra liên tục vào mặt Casser.
Hắn đã ngừng thở nhưng anh vẫn thấy chưa đủ.
“ Bách Thần, dừng lại!”
Lúc này lí trí theo tiếng gọi của Hạ Nhiên quay về, anh ngừng chửi rủa, ngừng nắm đấm, ngước nhìn cô đang tựa vào cửa khuôn mặt hoảng sợ.
Anh lập tức đứng dậy đỡ lấy cô, bộ quân phục màu trắng bây giờ đã loang lỗ dính đầy vết máu tươi.
Nhìn anh lúc này chẳng khác kẻ sác nhân là mấy.
Thấy em ấy nhìn mình hoảng sợ mà lùi lại, anh lúc này mới để ý đến bản thân, vào trong khoang dùng nước rửa mặt và tay thật sạch, cởi áo quân phục đầy máu ra.
Doãn Bách Thần bước ra ngoài ôm lấy Thẩm Hạ Nhiên, bế cô lên rời khỏi nơi đây.
Trong vòng tay anh, cô cảm thấy yên bình hơn bao giờ hết, dù nét mặt anh ấy vẫn còn sát khí, tức giận đến thở gấp, chân mày nhíu lại tạo thành một đường hắc tuyến.
Cô chợt nhớ ra gì đó liền kề tai anh thì thào.
“Bách Thần”
“Hửm?”
“Đừng về nhà, ba mẹ thấy sẽ lo”
Doãn Bách Thần chỉ cười nhẹ, tay nhấn vào tai nghe.
“Chuẩn bị một trực thăng, mười lăm phút nữa hạ cánh trên du thuyền này”
Anh đổi hướng đi, hướng đến cầu thang đi lên.
“Em nặng lắm, bỏ em xuống đi”
Anh không trả lời ngay, cười nhẹ nhìn cô, bước chân lên