Anh đưa hai tay ôm lấy tấm lưng cô, cảm giác được em ấy thay đổi rất nhiều, từ cơ thể đến cách ăn nói, duy chỉ mùi hương và cảm giác mang lại cho anh vẫn như ban đầu.
“Em trưởng thành rồi…chỉ có mùi hương của em vẫn quen thuộc với anh như lúc trước”
Hạ Nhiên ngừng khóc, tay buông ra khỏi eo anh tức giận nhìn anh, giọng điệu mười phần trách cứ.
“Anh còn nói sao? Anh bỏ đến đây mà sống để em vật lộn với công ty chết tiệt của anh, còn một đống sách kinh doanh ngoại ngữ đè nặng trên đầu! Chết tiệt! Anh nói xem anh bỏ đi mất rồi ai nuông chiều em đây? Mà biểu em không trưởng thành cho được?”
“Em…em quản lý cả công ty của anh?”
Hạ Nhiên lần nữa kéo anh vào nụ hôn, không còn nhẹ nhàng như khi nãy bây giờ chỉ còn lại sự mạnh bạo uất ức.
Cắn môi anh đến bật máu cô mới buông ra, xô ngã anh xuống giường lấy tay đè chặt tay anh ở hai bên.
“Người ta nói những người yêu nhau là đứng trên một vòng tròn, đi kiểu gì cuối cùng cũng gặp được nhau.
Mà con mẹ nó anh! Cái vòng tròn này quá to đi, tôi phải mất một năm sáu tháng trời mới tìm thấy anh! Cái vòng tròn chết tiệt! Đi mãi vẫn là không thể thoát ra!”
Nói xong liền cúi xuống cắn mạnh vào cổ anh, khi mùi tanh nồng lan trong khoang miệng mới tiếc nuối thả ra, bị cắn đến bật máu nhưng anh vẫn không lên tiếng chỉ nhẹ nhíu mày bình thản vô cùng.
“Hạ Nhiên, em không ngoan giống lúc trước!”
“Đúng vậy! Ai rồi cũng sẽ thay đổi theo thời gian”
“Em dừng lại đi!”
“Dừng lại? Em đã làm gì đâu? Làm sao? Anh không thích em như này?”
Giọng điệu cô nhẹ nhàng uyển chuyển như rắn dưới nước còn mamg theo chút nguy hiểm hù doạ người ta.
Anh chưa bao giờ thấy cô tức giận đến thế, em ấy bây giờ hoàn toàn mất đi lí trí, anh có thể cảm nhận đối phương hận mình đến mức nào.
Cổ tay bị siết chặt đến tê rần.
“Đợi Time tìm được giác mạc phù hợp anh sẽ lập tức chữa trị, có được không? Sẽ không trốn tránh em nữa, có được không? Hửm?”
Hạ Nhiên vùi mặt vào vai anh, hai tay vòng qua ôm lấy tấm lưng đối phương nức nở.
“Doãn Bách Thần! Hơn một năm qua em thật khổ sở, thật cô đơn.
Huhu, anh bỗng dưng biến mất khiến cuộc sống em thật khó khăn.
Không có ai chiều chuộng em nữa, không có ai yêu thương em như anh nữa, em thật khổ sở…Anh nói xem một mình anh ở nơi này còn khổ sở hơn bao nhiêu cơ chứ? Tại sao lại dấu em? Tại sao lại làm thế, anh ngốc vừa thôi”
Càng nói càng trách bản thân vô dụng, lâu như vậy mới tìm được anh để anh chịu khổ.
Tự dày vò tự đánh vào cơ thể mặc anh ngăn cản hay an ủi.
Cuối cùng cũng dừng lại vì tiếng quát lớn của anh, anh tức giận rồi.
Cô khóc lóc một hồi áp sát vào người anh ngủ thiếp đi, anh chỉnh