Cứ sáu tiếng Time sẽ thay băng mắt cho anh một lần.
Tình trạng hồi phục rất tốt, không có gì trở ngại.
Hạ Nhiên ở bên túc trực 24/24, hai người dính nhau như sam, cô giành lấy anh gần như hết như thời gian chẳng cho ba người kia gặp anh quá lâu, giữ anh như giữ của.
“Này này, ngồi gần nửa tiếng rồi, các người đi ra đi cho anh ấy nghỉ ngơi, đi đi, đi đi!”
Ba người kia làm vẻ mặt chán ghét thở dài bỏ đi, giành cái gì chứ? Ai tranh cậu ấy với cô đâu?
“Được rồi được rồi! Cậu ta là của cô, của cô hết, tôi không tranh.
Gớm!”
K8 vừa dứt lời liền bị cô huých một cái vào ngực, kêu đau một tiếng rồi bỏ đi.
Doãn Bách Thần mà còn cưng chiều Hạ Nhiên nữa sẽ có ngày cô trèo lên đầu chúng ta ngồi mất.
Nhưng mà…sợ thì vẫn sợ thôi!
Sau ba ngày Time bắt đầu tháo băng, Hạ Nhiên ngồi sau lưng anh hai chân vòng lấy anh đặt anh trong lòng mình, tay nắm chặt tay.
Ba con chuột lúc này biểu thị thái độ ba chấm.
Hai cái người có cần vậy không? Rồi tháo băng kiểu gì?
Cứ đứng chần chừ mãi, đứng ở bên nào cũng không làm được, anh biết ý liền xoay mặt qua một chút cho Time thuận tiện thao tác, cô vẫn ôm anh trong lòng, anh cũng không nói gì, ba con chuột đứng nhìn cũng bắt đầu cảm thấy gai mắt.
Doãn Bách Thần từ từ mở mắt ra, cái gì đó chói quá, cứ một lúc lại hé mắt ra chớp chớp, cứ như vậy gần mười lăm phút mới có thể làm quen với ánh sáng.
Mọi thứ xung quanh mông lung nhìn chẳng rõ, từ từ cũng dần nét lại.
Nhìn thấy đầy tiên là Time sau đó là Will và K8.
“Hạ Nhiên đâu? Em ấy đâu?”
“Time, cậu chỉ cấy ghép giác mạc thôi mà, có cắt đứt sợi dây thần kinh nào của cậu ta không vậy?”
Cả đám cười ồ lên anh mới nhận ra cô từ đầu đến giờ vẫn luôn ôm mình từ phía sau.
Hạ Nhiên rướn người gác cằm lên vai anh từ phía sau nhìn anh cười tươi.
Anh lúc này mới thấy, chỉ mới hơn một năm mà em ấy đã khác nhiều, mái tóc đen dài xoăn nhẹ đã chuyển thành tóc bạch kim cắt ngắn, khuyên tai cũng xỏ thêm vài cái, khung xương mặt sắc cạnh hơn xưa, duy chỉ có đôi môi đỏ hồng vẫn đáng yêu như trước.
“Nhìn em cứ như dân chơi thứ thiệt ấy nhỉ?”
Doãn Bách