Buổi sáng tỉnh dậy trên sofa, anh với tay cầm điều khiển tắt tivi, thiết nghĩ hôm qua giáo huấn em ấy một trận như vậy đủ rồi sau này em ấy sẽ không dám nữa.
Mở cửa phòng bước vào anh mới sững sỡ, đèn ngủ chưa tắt mà người đã đi đâu mất.
Cứ nghĩ em ấy ra ngoài mua đồ nên anh đi rửa mặt thay đồ rồi ra ngoài ngồi đợi.
Chị Mia cạnh nhà vừa gặp anh đã hỏi thăm trông bộ dạng có chút lo lắng.
“Này! Hai bọn em có chuyện gì mà sáng sớm chị đã thấy con bé rời đi, còn khóc nữa.
Xem chừng là cãi nhau à?”
“Khóc sao? Chị gặp em ấy lúc sáng sao? Em ấy đi đâu chị biết không?”
Doãn Bách Thần cứ nghĩ cứ nghĩ cô giận dỗi rồi ra ngoài, không ngờ em ấy lại khóc.
Chị Beth lắc đầu không biết, anh lập tức lấy điện thoại ra gọi về trụ sở.
“Hạ Nhiên đâu?”
“Lúc sáng đã trở về Hải Thành trên máy bay tư nhân rồi ạ.”
Không phải chứ? Về lại Hải Thành rồi? Anh vò đầu chán nản, được, cứ giận đi, chiều quá sinh hư rồi! Thẩm Hạ Nhiên, lần này không giáo huấn em sau này biết dạy em thế nào?
Ba ngày sau, người nào đó tức tốc cầm áo khoác vest chạy ra ngã tư trung tâm thị trấn gọi cả trực thăng đến rước đi, xe ra là gấp vô cùng.
Thủ hạ báo cáo lại với anh suốt hai ngày này cô đến club uống say rồi lại về ngủ, ngủ một giấc lại đến club.
Trên sân thượng của biệt thự tư nhân tiếng máy bay trực thăng quạt phành phạch từ từ đáp xuống, Doãn Bách Thần gấp gáp bước xuống lầu, xem ra thang máy còn không bằng anh đi thang bộ.
“Cô ấy đâu?”
“Thưa ngài, cô ấy vừa đi rồi ạ.”
“Gì? Bây giờ mới sáng sớm?”
“Dạ thưa…”
“Club nào?”
“Thưa Stick Love”
Anh đi đến gần cửa ra vào mở tủ cảm ứng vân tay lấy đại một chiếc chìa khoá gấp gáp xuống hầm xe.
Chiếc Roll Royce lao hết tốc độ trên đường, vượt cả đèn đỏ.
Dừng trước cửa club, anh mặt đầy sát khí bước vào bên trong.
Mới chín giờ sáng club đã đầy người.
Cả khán phòng đột nhiên cả khán phòng đột ngột im ắng, nhạc tắt, vũ công trên cột bối rối dừng lại không hiểu chuyện gì.
Doãn Bách Thần đi ra từ sân khấu tay cầm sợi dây điện thả xuống, đôi mắt hổ phách lăm lăm nhìn người đang ngồi trên sofa gần đó, Hạ Nhiên nhìn anh đầy ngạc nhiên.
“Sao anh ở đây? Không phải anh ở Anh sao?”
Cô giật mình buông ly rượu xuống, có chút chột dạ.
Anh cở nút áo khoác vest đưa tay chống hông nhìn cô, khuôn mặt lạnh lùng toả ra hàn khí khiến căn phòng như âm hai mươi độ.
Một nữ vũ công tiến