Hạ Nhiên ngủ một giấc đến chiều, từ khi anh trở về liền nuông chiều cô lười hẳn ra, cả ngày ăn uống chơi bời lại đi ngủ, cưng đến nổi cô sắp hư người luôn rồi.
Nhìn ra ngoài ban công, cô trầm ngâm một lúc, đã lâu rồi không vẽ hay là bây giờ đi mua màu và giấy nhỉ?
Nói là làm, lên con Roll Royce đi thẳng đến trung tâm thương mại.
Cô mặc một bộ đồ đen rộng thùng thình chân mang theo đôi dép cùng màu nhưng nó lại quá cỡ so với chân cô trông dáng người chỉ còn một mẩu ngắn ngủn.
Trong tay chỉ cầm chiếc chìa khoá và điện thoại rồi đi thẳng vào trong.
Đi thẳng lên tầng hai, ghé vào một cửa hàng mua màu và giấy.
Hạ Nhiên mua rất nhiều dụng cụ vẽ, nào là cọ, giấy vẽ, khung tranh, khăn tay, màu nước, chì màu, màu sáp,…đều là loại đắt tiền nhất nhì trên thị trường.
Hình như có người chú ý đến cô rồi, càng ngày càng đông.
Ôm đồ ra quầy tính tiền mới phát hiện để quên thẻ ở nhà.
Ngửa cổ lên thở dài, mất mặt! Mất mặt quá điii!!
Bây giờ nói thế nào đây? Nhân viên nhìn cô đã biết không mang tiền lập tức quay mặt khinh bỉ.
“Này em gái! Chọn toàn đồ đắt tiền thế nào lại không mang tiền? Có phải đến xe cũng là đi mượn hay không? Bọn trẻ các người không lo học hành chạy tới đây mua màu làm gì? Còn chọn đồ đắt tiền lại khoing trả tiền sao? Nhất định phải mua cho tôi! Đồ đã chọn rồi không được bỏ vào kệ nữa!”
Đúng vậy, xe này là của Doãn Bách Thần cơ mà.
Cứng họng không trả lời được, phía bên ngoài xì xầm bắt đầu xem kịch hay, chắc là sẽ có trò vui đây.
Hạ Nhiên niệm chú trong đầu phải bình tĩnh! Bình tĩnh!! Phải bình tĩnh.
Không được đấm cô ta, không được đấm cô ta.
Bách Thần dặn mình phải ngoan! Ngoan! NGOAN!
Cô gọi cho anh giọng đầy ấm ức mà kể.
“Thần, em đi mua đồ, bỏ quên thẻ ở nhà! Em bị người ta bắt nạt! Em muốn đấm người!”
Ả nhân viên nghe được lại lồng lộn lên.
“Sao? Muốn đánh tôi? Ôi trời ơi.
Để xem cô gọi ai tới!”
Doãn Bách Thần nghe được giọng chua lòm bên kia điện thoại liền điên máu, bật định vị điện thoại cô lên, ha! Cách có năm phút chạy xe.
Hạ Nhiên ở nơi này đứng hai tay chống hông lên, môi nhỏ chu chu lên giọng cãi nhau cùng ả nhân viên cứ như con nít.
Tiếng giày tây va chạm với nền gạch âm thanh cốp cốp vang lên trầm ổn đang tiến lại gần.
“Tránh ra.”
Chỉ một câu nói ngắn gọn liền bước đi đến bên cô, Hạ Nhiên lúc này cảm thấy anh thật chói loá và lấp lánh như dát kim ***** *** người vậy.
Doãn Bách Thần bước đến đôi mắt không rời khỏi cô nhìn xem em ấy có bị sứt mẻ chỗ nào không.
Xong lại liếc sang nhân viên, ánh mắt thay đổi 180 độ, không khí trong cửa hàng giảm đi đáng kể.
Anh đút tay vào túi quần nhíu mày nhìn cô gái, Hạ Nhiên cười khoái chí, anh ấy tức giận rồi.
Để xem