Hạ Nhiên tỉnh dậy trên giường bệnh, lấy tay tháo hết ống trong miệng ra, nào là ống dẫn nước, chất dinh dưỡng, thức ăn lỏng, tháo cả dây chuyền nước trên tay.
Qua hơn mười ngày nhìn cô rũ rượi như một tờ giấy thấm nước, chỉ cần chạm nhẹ sẽ rách ngay.
Đôi môi nứt nẻ trắng bệch, mái tóc khô xơ rối bời, thân thể ôm đến phát hoảng.
Cô nằm im nhìn trần nhà trắng xoá vô tri kia không chớp mắt.
Will đến vỗ nhẹ vào vai cô.
“Tỉnh rồi, cảm thấy thế nào? Muốn uống nước không?”
Time bước đến xem xét, ổn rồi.
K8 chầm chậm đưa tay lên sờ đầu cô, cái chạm an ủi khiến Hạ Nhiên bắt đầu nức nở.
Cô ngậm chặt miệng, lồng ngực phập phồng kìm nén tiếng khóc bật ra, đôi bờ vai run rẩy sau lớp áo mỏng.
Nước mắt thi nhau chảy ra ướt đẫm tóc mai thấm đẫm vào gối nằm.
“Đáng lẽ…đáng lẽ sờ đầu em ấy là anh ấy.
Đáng lẽ đứng đây lo lắng cho em đầu tiên phải là anh ấy.”
Cả căn phòng tràn ngập mùi tang thương, Hạ Nhiên lần này không thiết sống nữa, thật là không muốn sống nữa, Bách Thần…lại bỏ đi lần nữa…
Cô bắt đầu khóc nức nở, thả lỏng cho cảm xúc tuôn trào, tiếng khóc bật ra mang theo muôn vàn đau khổ cùng dằn vặt như muốn xuyên thủng tâm can những người ở đó, như muốn vươn đến đại dương xa xôi kia.
Doãn Bách Thần ở nơi tối tăm lạnh lẽo đó tiéng khóc của em có thể vọng đến nơi anh ở không? Ở nơi đó anh có nghe tiếng gọi của em không? Doãn Bách Thần? Bách Thần? Chú rễ của em…
Hai ngày sau cô được ra viện, cô không về trụ sở, biệt thự, nhà lớn họ Thẩm mà quay lại căn biệt thự cạnh biển.
Không lưu lại bất cứ người nào chăm sóc, không muốn ai đến gặp mình, cô tự nhốt mình trong căn phòng ngủ, nơi đây vẫn còn đầy nến thơm hôm đó, đầy cánh hoa hồng đã héo khô.
Vẫn còn mùi hương thoang thoảng của anh ấy nơi đây, mùi gỗ trầm dịu nhẹ phả ra từ khi anh ấy hôn cô, sự ấm áp khi anh ấy ôm từ phía sau, cảm giác an tâm khi anh ấy làm gối ôm cho cô ngủ ngon giấc.
Tất cả vẫn còn, cảm giác mà khi anh ấy còn ở đây.
Hạ Nhiên cuộn tròn người trên giường nhìn ra cửa kéo hướng ra biển, buổi