Đêm đến, anh nằm ôm gối trên giường ngủ nhìn ra ban công, một mảng trời đêm tĩnh lặng mát mẻ, âm thanh sóng biển rì rào như bài nhạc nhẹ ru anh chìm vào giấc ngủ.
Trong bóng tối anh lần mò tìm lối đi, xa xa có một bóng người đứng đó, bóng dáng quen thuộc quay đầu lại nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp nở nụ cười thật tươi.
Âm thanh tiếng súng lại vang lên, nhìn xuống tay mình, bàn tay đang cầm súng dính đầy máu tươi run rẩy.
Nhìn lên, người đó nhìn anh khóc nức nở, ôm lấy lồng ngực mà ngã xuống.
Chạy đến bên cạnh anh vội ôm người vào lòng, áo thun màu trắng tinh khôi từ nơi giữa ngực có một đốm máu nhỏ, dần dần lan rộng ra khắp cơ thể.
Màu đỏ tươi chói mắt vương đầy lên tay anh.
Giọng nói quen thuộc vang lên, mang theo bao nhiêu yêu thương cùng lời hẹn yêu đến một kiếp khác xa xôi.
"Thần, một phát súng này xem như em trả anh, trả cho anh những ân tình lúc trước.
Trả cả yêu thương này về lại chỗ cũ.
Nếu anh còn yêu em, xin hãy đợi em, mười năm, hai mươi năm, khi anh là ông chú hơn bốn mươi tuổi, em vừa đôi mươi, em sẽ lại đi tìm anh, tiếp tục đoạn tình cảm này.
Khi cực quang xuất hiện, em sẽ trở về."
Bàn tay nắm lấy tay anh buông thõng, nhẫn cưới rơi ra lăn vài vòng trên mặt đất.
Choàng tỉnh dậy Hàn Phong Duật thở dốc, đây là giấc mộng đáng sợ nhất từ trước đến giờ.
Lưng anh ướt đẫm mồ hôi, mơ thấy em ấy, anh mơ thấy em ấy, giấc mơ nhắc anh nhớ lại tội lỗi mà mình đã gây ra ngày hôm đó.
Càng nhớ càng dằn vặt.
Nhiên Nhiên! cực quang, lời hứa hẹn năm lần bảy lượt anh vẫn chưa thực hiện được, hết lần này đến lần khác thất hứa với em.
Kể ra anh nợ em quá nhiều thứ.
Nợ em lời hứa năm đó cùng nhau đến Iceland- Na Uy để ngắm cực quang.
Nợ em một cái thanh xuân anh làm em dang dở.
Nợ em một lễ cưới đường hoàng như bao người bình thường khác.
Còn nợ em bản thân này đã dính đầy tội lỗi.
Còn nợ em...một đời hạnh phúc, một kiếp an nhiên.
Món nợ này để đến kiếp sau mới trả sợ là sẽ không trả nổi mất.
Nhiên Nhiên, cực quang xuất hiện rốt cuộc là khi nào? Còn phải đợi bao nhiêu lâu nữa mới đổi được một lần gặp mặt?
“Bệnh vào em xót..”
Anh bệnh rồi, em ở đâu mà bảo xót hả em ơi…!
Đến khi mê man trong cơn sốt, em lại trở về ôm lấy anh, ngỡ như mùi hoa nhài quen thuộc đang vờn quanh đầu mũi, ngỡ như cái ôm này là có thật.
“Em bảo anh bệnh vào em sẽ xót, nhưng anh mãi vẫn chẳng thấy em về…”
“Thần, anh là người đã không cần em, là người đã nói Mia là vợ sắp cưới…em đau lắm anh ơi…”
Hạ Nhiên khóc rồi, bảo bối của anh khóc rồi...
“Bảo bối, em đừng khóc nữa…anh đau lòng, em về đi…anh không cần gì nữa chỉ cần em thôi.
Anh xin lỗi mà…em về đi…em ơi…”
Bóng lưng khuất dần sau cánh cửa, anh gượng người dậy là một trận đầu choáng mắt hoa, không thể đuổi theo em dù là trong cơn mê sảng.
Điều gì đã khiến em hận tôi đến mức em phải rời xa thế giới này để trừng phạt tôi vậy em ơi.
Có phải là