Dịch gia.
Cốc! cốc! cốc!
"Ai đó?"
"Thiếu phu nhân, là tôi Trương Dũng đây, trợ lý Phương gọi điện thông báo nói tối nay thiếu gia sẽ trở về, nên tôi đến đây báo cho cô biết một tiếng."
"Ừm! tôi biết rồi! cảm ơn Trương quản gia."
"À vậy...tôi đi làm việc tiếp đây, thiếu phu nhân nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé!"
"Được!"
Tiếng bước chân bên ngoài xa dần, bên trong một cô gái đang ngồi trước gương vẻ mặt có chút nhợt nhạt.
Cô là Thiến Vy vợ của Dịch Thừa Phong con trai chủ tịch tập đoàn Hằng Đại.
Ba năm trước, sau khi tổ chức xong đám cưới với cô được khoảng một tuần, thì anh ta thu dọn đồ đạc bay ra nước ngoài ở, không nói với ai một tiếng cũng không thèm liên lạc về nhà, khiến ba chồng cô vô cùng tức giận.
Cô biết rất rõ mọi chuyện ngay từ đầu Dịch Thừa Phong cưới cô là vì bị ép.
Năm đó khi mẹ của Dịch Thừa Phong đang bế anh trên đường chạy trốn bọn bắt cóc thì được ba của cô tình cờ cứu giúp nhưng cũng vì bảo vệ mẹ con hai người mà ba cô bị chúng giết chết.
An Kỳ mẹ của Dịch Thừa Phong lúc đó đã ghi sâu ơn nghĩa của ba cô, bà cho người điều tra gia cảnh của ông thì mới biết gia đình của ông rất nghèo khó, ông có một người vợ hơn nữa trong bụng còn đang mang thai một đứa bé.
Sau khi ba cô qua đời, bà cho tiền trợ cấp sinh hoạt hàng tháng đều đều cho mẹ cô và thường xuyên đến nhà thăm.
Đến một ngày nọ, khi mẹ cô sắp sinh, bà đưa mẹ cô đến bệnh viện, vì sinh khó mà mẹ cô không qua khỏi.
Ở nhà cô vẫn còn một người bà, bà nuôi cô đến năm 19 tuổi thì cũng tuổi già mà qua đời.
Thế là trên thế gian này cô không còn người thân nào nữa, một thân một mình không nơi nương tựa.
An Kỳ thấy cô như vậy lại trong lòng lại áy náy, ba của cô vì cứu hai mẹ con bà mà chết, cũng vì hai mẹ con bà mà cô trở thành một đứa trẻ bất hạnh không ba không mẹ không có tình yêu thương, không có một mái ấm trọn vẹn như bao đứa trẻ khác.
Lúc đó An Kỳ lóe lên một suy nghĩ, nếu như để Thừa Phong cưới cô làm vợ, như vậy có thể bù đắp phần nào những mất mát của cô.
An Kỳ tìm Dịch Kính Đình cha của Dịch Thừa Phong bàn bạc mọi chuyện, Dịch Kính Đình từ lâu cũng có ý định này, mà ông lại là người rất xem trọng ơn nghĩa, Dịch gia nợ cô một món nợ lớn mà hai người biết có dùng bao nhiêu tiền cũng không thể trả hết được.
Lúc đó Dịch Thừa Phong 22 tuổi Thiến Vy cũng đã đủ tuổi để kết hôn, đối với chuyện Dịch gia nợ ơn nghĩa gì đó Dịch Thừa Phong không hề hay biết, bởi vì không có ai nói với anh.
Hai người tìm thời gian thích hợp rồi nói hết mọi chuyện cho Dịch Thừa Phong nghe sau đó thúc giục anh cưới Thiến Vy, nhưng anh nhất quyết chối bỏ không chịu cưới cô, bởi vì lúc đó trong lòng anh đã có người con gái khác rồi.
Người con gái đó là một minh tinh nổi tiếng trong giới giải trí Cố Tiểu Ngọc, năm anh 18 tuổi khi vô tình nhìn thấy cô ấy đóng quảng cáo trên tivi trái tim anh lúc đó đã loạn nhịp ngay từ cái nhìn đầu tiên, đôi mắt trong trẻo như trời mùa thu tinh tế như đá pha lê, nụ cười khuynh quốc khuynh thành cho dù là đá băng nhìn thấy cũng phải tan chảy.
Dịch Thừa Phong chưa từng nhìn thấy cô gái nào có vẻ đẹp thuần khiết thanh nhã tới như vậy.
Lúc đó anh điên cuồng tìm kiếm mọi thông tin về cô ấy, biết cô ấy hoạt động trong giới từ lúc còn rất nhỏ lại là nữ thần quốc dân biết bao chàng trai ngưỡng mộ, anh thề với lòng bằng được phải có được Cố Tiểu Ngọc.
Dịch Thừa Phong tiến hành kế hoạch truy tinh, vứt bỏ cái tôi của mình dẹp qua thân phận thiếu gia cao quý gì đó, hạ mình làm nô lệ tình yêu cho cô, vừa làm tổng giám đốc của Hằng Đại vừa là người hầu của cô, thiên hạ chê cười anh cũng mặc kệ, Cố Tiểu Ngọc thấy anh chân thành như vậy liền cho anh một cơ hội.
Hai người họ từ đó yêu nhau một tình yêu trong sáng, Cố Tiểu Ngọc nhỏ hơn Dịch Thừa Phong một tuổi.
Tính ra đã yêu nhau 5 năm rồi.
Cha mẹ Dịch Thừa Phong không chấp nhận Cố Tiểu Ngọc, anh lại cứ khăn khăn muốn cưới cô ấy làm vợ, điều này làm mẹ anh tái phát bệnh tim tức chết qua đời.
Còn Cố Tiểu Ngọc kia đối với cái chết của mẹ anh tự nhận thấy tội trạng bản thân quá nặng, không muốn để anh vì cô mà trở thành kẻ vong ơn bội nghĩa nên đã chọn cách tự kết liễu để anh khỏi bận lòng.
Cái chết của Cố Tiểu Ngọc làm Dịch Thừa Phong bị đả kích đến gần như phát điên, tuy chưa điên nhưng cũng không khác gì mấy người điên, miệng suốt ngày lảm nhảm Tiểu Ngọc, Tiểu Ngọc, không ăn không uống, biến thành bộ dạng điên điên dại dại không còn thấy hồn phách đâu nữa.
Mặc kệ mọi thứ xung quanh không thiết tha đếm xỉa gì tới.
Dịch Kính Đình thấy vậy cũng bỏ liều, vì ông biết Dịch Thừa Phong đang giả điên, nhưng ông vẫn nói rõ vấn đề cho anh nghe.
Dịch gia nợ Thiến Vy, cỡ nào cỡ anh cũng phải cưới cô làm vợ