Về đến biệt thự, Lăng Thiên Trì cởi bỏ chiếc vest của mình vứt qua một bên, hắn ngồi xuống sofa cầm bình trà rót một ít nước ra cái ly nhỏ, nhìn thấy có hơi nóng bốc lên hắn biết ngay đây là trà mới pha.
Mùi thơm của hoa cúc thật dễ chịu, hắn khẽ nâng ly trà lên mũi ngửi sơ qua sau đó mới đưa lên miệng nhấp một ngụm.
Trên lầu chợt vọng xuống tiếng lộc cộc lanh lảnh quen thuộc, âm thanh đó cũng càng ngày càng gần.
Lăng Thiên Trì biết là ai nên đặt ly trà xuống, đôi bàn tay vừa trắng vừa thon đột nhiên được quàng qua cổ hắn từ phía sau, các đốt ngón tay mềm mại khẽ lướt nhẹ qua yết hầu, tay còn lại thăm dò xuống cởi từng cúc áo tìm tòi mò vào bên trong sờ soạng cơ ngực to khỏe.
Lăng Thiên Trì mặc dù không vui nhưng không hề ngăn cản hành động của người nọ, chỉ tặng cho một nụ cười khinh thường.
"Muốn quyến rũ? Chiêu này cô dùng với Dịch Thừa Phong thì còn tạm được, dùng nó với tôi thì cô nhầm người rồi!"
Diệp Ngọc nghe xong liền mất hứng thu tay về rồi đi ra đằng trước ngồi xuống đối diện nhìn hắn.
Lăng Thiên Trì quét mắt săm soi khắp người cô, tóc dài xõa bồng bềnh kết hợp cùng chiếc đầm voan thêu hoa nổi dòng ở trước ngực làm nổi bật đường cong nữ tính ở bên trong.
Cô gái này bây giờ xinh đẹp lỗng lẫy bao nhiêu thì Thiến Vy lại te tua thảm hại bấy nhiêu.
Rõ ràng là cùng sống trong Dịch gia nhưng kẻ khổ người sướng.
Đáng lẽ khi thấy người phụ nữ đó rơi vào kết cục như vậy hắn phải vui mới đúng chứ, vì sao bây giờ lại có cảm giác thất vọng? Lăng Thiên Trì chầm chậm cài lại cúc áo, tại sao lúc này hắn lại thấy mệt mỏi như thế? Ai có thể cho hắn một câu trả lời không?
Sống bên cạnh Lăng Thiên Trì cũng được một thời gian dài, Diệp Ngọc chưa từng nhìn thấy hắn có vẻ mặt này, rốt cuộc thì đang có chuyện gì xảy ra với hắn vậy? "Này! Họ Lăng, anh bị làm sao thế? Có chỗ nào không khỏe à?"
Hắn nghe cô hỏi chỉ thở dài một tiếng.
"Cô không ở Dịch gia lại chạy đến đây làm gì?"
"Dịch gia bây giờ không có ai, Dịch Thừa Phong ngày nào cũng đến công ty..."
"Khoan đã! Tôi muốn hỏi cô một chuyện, Phương Tử Cầm trợ lý của Dịch Thừa Phong, chắc cô biết anh ta nhỉ? Sống ở Dịch gia cô có thấy tên họ Phương này có điều gì kỳ quái không?"
"Tôi không để ý cũng không biết, nghe nói anh ta đã mất tích được nửa tháng rồi!"
"Mất tích?" Lăng Thiên Trì kích động.
"Ừm, việc này tôi không rõ! Nhưng tại sao anh lại hỏi như vậy? Có chuyện gì à?"
"Cần phải nói cho cô biết sao? Nhiệm vụ tôi kêu cô làm cô đã làm tới đâu rồi? Tại sao Lâm Thiến Vy vẫn chưa bị đá ra khỏi Dịch gia?"
"Hừ, Lâm Thiến Vy có Dịch Kính Đình chống lưng, anh nên nhớ cuộc hôn nhân của hai người họ là do ông ta sắp đặt, nếu muốn Lâm Thiến Vy bị đá khỏi Dịch gia thì trừ phi ông ta phải chết."
"Nếu thế thì cứ tiếp tục hành hạ cô ta sống không bằng chết trong cuộc hôn nhân này đi!"
Nghe thấy ngữ điệu không lạnh cũng không nhạt của Lăng Thiên Trì, Diệp Ngọc không khỏi trịnh trọng thái độ: "Tôi có thể hỏi anh không? Một câu thôi, anh thật sự còn hứng thú muốn tiếp tục báo thù sao?"
...----------------...
Đang say giấc trong giấc ngủ, Thiến Vy bị đánh thức bởi tiếng cú kêu.
Cô giật mình ngồi dậy nhìn ra ngoài cửa sổ mặt trăng giờ đã lên cao, màn đêm bao phủ vạn vật.
Một luồng gió khẽ thổi qua làm tấm rèm cửa tung bay một cách mạnh mẽ rồi lặng lại như tờ, ngoài kia sao trời đua nhau tỏa sáng, hào quang đẹp đẽ nhưng lại xa vời.
Cảm giác nhìn mà không thể chạm, chỉ biết nuôi lòng ngưỡng mộ, ca ngợi vẻ đẹp ấy sâu tận cõi lòng.
Thiến Vy đã về nhà từ trưa, do cô cảm thấy mệt mỏi nên đã về phòng ngủ một giấc đến tối, cô đã tháo phần vải quấn quanh trán mình ra, cô không muốn bất cứ ai biết cô bị thương bởi vì như vậy sẽ rất phiền phức.
Bây giờ thương tích đối với cô không còn là vấn đề nữa, chỉ cần cẩn thận không để vết thương va chạm mạnh với vật gì là được.
Cô nhìn qua đồng hồ, đã 8 giờ 20 phút tối rồi, cô mở tủ lấy đồ dùng bí mật của mình ra sau đó chậm chạp đi vào phòng tắm, thân thể của cô bây giờ vô cùng mệt mỏi không thể di chuyển nhanh nhẹn được nữa.
"Ahhh!!!" Một tiếng thét kinh hoàng bất ngờ vang lên trong phòng tắm.
Thiến Vy vội vàng chạy ra khỏi cửa nhưng còn chưa kịp chạy ra thì đã bị người bên trong tóm lại lôi ngược trở vào, trong lúc giãy giụa mãnh liệt cô đã bất cẩn làm rơi đồ dùng bí mật xuống sàn nhà.
"Ahh!! Biến thái! Thả tôi ra!!!"
Dịch Thừa Phong dùng cơ thể to khỏe của mình đứng nhốt cô trong một góc tường, còn chống một tay lên phía trên quyết không cho cô đường thoát.
"Muốn chạy sao? Cơ thể của tôi từ trên xuống dưới đều bị cô nhìn thấy hết, không bồi thường cho tôi thì đừng hòng chạy!"
Lúc nãy anh vừa mới tắm rửa xong, đang chuẩn bị thay đồ thì cô đột nhiên mở cửa đi vào nhìn thấy hết tất cả của anh, làm anh đây tức chết đi được! Thiến Vy sợ hãi nhắm chặt hai mắt không dám nhìn, run rẩy khóc thút thít: "Tôi không cố ý đâu...tôi không biết là anh ở trong này...tôi không có nhìn thấy gì hết...huhu..."
"Còn chối? Rõ ràng lúc nãy cô vừa đi vào đã nhìn thấy hết của tôi!"
"Không có! Tôi...tôi xin lỗi...tôi thật sự không cố ý mà...anh tha cho tôi đi..."
"Chỉ ba chữ không cố ý và hai chữ xin lỗi của cô mà bắt tôi tha? Đang nằm mơ sao?"
"Tôi...tôi van anh! Đừng giày vò tôi nữa, tha cho tôi đi mà!"
"Tôi không tha thì sao, hửm?" Anh ghé sát cô nói, còn cố ý cọ cọ vật nam tính vào nơi tư mật của cô, trêu chọc cô.
"Ahhh! Đừng mà! Tôi...tôi...tôi đang tới tháng, xin anh đừng ăn hiếp tôi!"
Dịch Thừa Phong nghe cô nói xong liền bán tín bán nghi: "Cô đang nói dối?"
"Tôi không nói dối, xin anh hãy tin tôi!"
"Nếu vậy hãy để tôi kiểm tra!"
Thiến Vy thật sự khổ tận cam lai, vì sao anh lại không chịu