Tim anh đau một cách kì lạ, vừa như áy náy vừa như ân hận, cuối cùng cũng chẳng thể xác định là vì sao.
Anh lặng lẽ thở dài, vỗ vỗ vai cô, gọi: "Lâm Thiến Vy! Lâm Thiến Vy! Cô mau dậy cho tôi!"
Thiến Vy đang ngủ vô cùng ngon lành bị anh gọi một cái liền thức giấc, cơ hồ cô vẫn chưa tỉnh hẳn, hai mắt cứ lim dim nửa hé nửa mở.
Anh thấy vậy tiếp tục nói: "Còn không ngồi dậy tôi sẽ cho cô vĩnh viễn không xuống được giường!"
Lời nói của anh như tiếng sét đánh giữa trời quang, cô hốt hoảng mở to mắt ngồi phắt dậy, tuy nhiên thân trên của cô không hề mặc áo nên khi ngồi dậy bất cẩn làm tấn chăn bị tuột xuống phơi bày ra hai quả đào đáng yêu trước mặt anh.
Thiến Vy vừa kịp phát hiện tức thì vội vàng che lại, xấu hổ mà trốn luôn vào trong chăn.
Anh không nhịn được mà cười ha ha, nói: "Cô mắc cỡ cái gì, cũng đâu phải tôi chưa từng nhìn thấy!"
Cô rụt rè để lộ khuôn mặt đỏ như quả cà chua ra ngoài, ánh mắt không dám nhìn thẳng anh, thoáng có vài giọt nước mắt chảy xuống.
"Tôi buồn ngủ, anh cho tôi ngủ đi mà, tôi thật sự rất mệt!"
"Vậy làm nũng với tôi đi, biết đâu tôi vui vẻ sẽ bỏ qua cho cô!"
"Tôi...tôi không biết làm nũng!"
"Không biết?" Anh đột nhiên áp sát lại gần cô, nghe hơi thở của anh cô cực kỳ cảnh giác, đôi tay bé nhỏ ôm chặt tấm chăn che lại ngực, chóp mũi anh chẳng mấy chốc đã ngay cạnh chóp mũi cô.
Thiến Vy khẽ nghiêng mặt qua, bàn tay trượt xuống phía dưới khuôn mặt lập tức nhăn lại.
"Đừng mà...bụng...bụng tôi đau...hức hức..."
Dịch Thừa Phong khẽ khép mắt, đưa môi xuống hôn một cái vào bụng cô, nụ hôn này thật nhẹ nhàng biết bao, nhưng nó không chạm vào da của cô mà bị một lớp vải ngăn cách.
Thiến Vy có chút ngạc nhiên, không hiểu vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết khi anh hôn vào đã có một dòng khí ấm lan tỏa khắp người cô, khiến cơn đau của cô giảm xuống một cách kỳ lạ.
Anh dùng lưỡi liếm quanh vùng môi của mình, thấy đôi mắt kinh ngạc của cô làm anh không khỏi nói: "Đang nghĩ gì đấy? Lúc nãy tôi bị mất đà nên mới hôn xuống bụng cô, đừng có tưởng tào lao đấy nhé! Hôm nay tôi không đụng vào cô, tôi có một chuyện quan trọng cần nói với cô đây!"
Nghe có chuyện quan trọng Thiến Vy mới tỉnh hồn lại, trông vẻ mặt nghiêm túc của anh không giống đang nói đùa nên lấy giọng, đáp: "Anh muốn nói chuyện gì?"
"Ngày mai là sinh nhật của Lệ gia, ba muốn tôi và cô ngày mai cùng tới nhà họ Lệ mừng thọ.
Vào trong tắm rửa thay đồ đi tôi đưa cô ra ngoài mua váy!"
"Cần phải mua váy sao?"
"Tất nhiên là cần rồi! Lệ gia vốn là một nhân vật lớn, không thể ăn mặc tùy tiện mà đi mừng thọ được vì làm như vậy tức là không coi ông ta ra gì.
Những kẻ có danh tiếng trong giới thượng lưu hết mười người thì có tận chín người là do một