"Được rồi, bây giờ không dài dòng nữa, tôi sẽ nói rõ vấn đề.
Minh Lãng! tuy cậu chỉ là CEO tạm thời nhưng nếu cậu có biểu hiện tốt tôi sẽ cho cậu trở thành CEO chính thức của công ty, còn về phần cậu, tôi vẫn sẽ cho cậu một cơ hội, cả hai người các cậu đều có năng lực tương đương nhau, nếu tôi bắt một người và phế một người thì thật sự rất không công bằng."
"Vậy chủ tịch ông có cách gì?" Dịch Thừa Phong hỏi.
Ông dựa lưng ra sau, ánh mắt nhìn hai người nọ đầy mưu mô, giọng nói cũng mang đầy sự khoái trá.
"Bây giờ tôi sẽ cho hai cậu tham gia một trò chơi, tôi sẽ làm trọng tài, trò chơi này có tên là Tìm Kiếm Người Mẫu.
Hằng Đại hiện tại đang tìm kiếm một người mẫu thích hợp để làm đại diện cho dòng sản phẩm Jasmine, một trong hai người các cậu ai có thể tìm được người mẫu thích hợp thì xem như đã lập công lớn cho công ty!"
"Ý của chủ tịch chính là nếu một trong hai chúng tôi ai có thể tìm ra người mẫu thích hợp thì người đó sẽ trở thành CEO chính thức của công ty?" Lưu Minh Lãng hỏi.
"Đúng vậy, dù sao tôi cũng hết cách rồi, tiêu chuẩn người mẫu chỉ cần dáng người và nhan sắc thôi, nhưng cũng không phải tùy tiện thấy ai đẹp là đưa về, còn phải thích hợp với thương hiệu, công ty của chúng ta đang cạnh tranh rất khốc liệt với Hằng Viễn, hai cậu hãy nên nhớ kỹ điều này!"
"Nhưng thưa chủ tịch! không phải mấy năm trước Hằng Đại chỉ đơn giản là sản xuất ra sản phẩm rồi bán ra thị trường thôi sao? tại sao năm nay lại chuyển hướng tìm người mẫu đại diện vậy?" Dịch Thừa Phong hỏi.
"Vấn đề này cậu còn cần tôi phải giải thích sao? Những năm trước Hằng Đại hoạt động một màu, tuy là không có ảnh hưởng đến chuyện đồng ra đồng vô, nhưng về mặt thẩm mỹ thì lại được người tiêu dùng đánh giá rất sơ xài.
Chính vì như vậy cho nên năm nay tôi muốn đổi mới một lần!"
Ba nói như vậy chẳng khác nào là đang làm khó anh, kêu anh làm gì không kêu, lại kêu anh đi tìm người mẫu, nếu chỉ tìm lấy có đại một người thôi cũng không nói.
Đằng này còn phải thích hợp với thương hiệu, chỉ là tìm người mẫu thôi mà, ba có cần rắc rối vậy không?
"Thế nào? tôi đã cho cậu một cơ hội rồi, chỉ duy nhất một cơ hội này thôi, tôi sẽ không cho cậu thêm bất kỳ một cơ hội nào nữa đâu, cậu tự mà biết nắm bắt!"
"Tôi biết rồi thưa chủ tịch, tôi sẽ cố gắng không làm ông thất vọng đâu."
Lưu Minh Lãng thấy vậy cũng bắt chước nói theo.
"Tôi cũng vậy thưa chủ tịch! tôi sẽ cố gắng để không làm ông thất vọng."
"Được rồi, vậy chuyện này coi như đã giải quyết xong, hai cậu ra ngoài hết đi, tôi phải làm việc không rảnh tiếp hai cậu!"
Hai thanh niên nghe xong liền đứng lên cúi đầu một cách tôn trọng rồi cùng ra ngoài.
Dịch Thừa Phong cẩn thận đóng cửa, cái tên kia mặc kệ cất bước bỏ đi, anh thấy vậy liền lên tiếng.
"Lưu Minh Lãng! nghe nói ước mơ ban đầu của anh là làm một họa sĩ, sao bây giờ lại có hứng thú với chuyện làm ăn vậy?"
Người kia nghe thấy liền dừng bước, hắn quay người lại nhìn anh, đôi mắt phượng hoàng giấu nhẹm