Đến khi chiều tối Mộng Uyển mới thức dậy, cô vệ sinh cá nhân xong thì xuống kím cái gì đó lót bụng, vừa đi đến cầu thang cô như có cảm giác người đi theo sau mình.
Nhưng cô không dám quay lại mà càng bước nhanh hơn, vì cô biết người ở sau là nam chính! anh nhìn cô cố gắng tránh xa mình thì nhíu mày khó hiểu.
Tiếp tục bước đi đến phòng ăn.
Anh đi đến chỗ ngồi nhưng lại thấy cô chưa đụng đũa liền lên tiếng.
Tử Dạ:" Ăn đi!" * Từ khi nào lại ngoan như vậy*
Mộc Uyển:" Ừ"
Ăn xong cô tính chuồn đi để tránh mặt anh nhưng vừa mới đi đến cầu thang thì anh đã gọi lại rồi.
Tử Dạ:" Nói chuyện chút đi!"
Mộc Uyển :" Tôi sao?"
Tử Dạ:" Ừm!"
Cô từ từ tiến lại ngồi xuống sofa và đơn nhiên cũng ngồi cách xa anh, anh nhìn khoảng cách đó trong lòng anh sinh ra cảm giác khó chịu, không phải lúc trước bám dính anh không có khe hở sao.
Cô thấy anh không nói gì mà cứ đăm chiêu nhìn cái gì đấy rồi gương mặt từ từ biến thành khó chịu.
Mộc Uyển* mình làm gì sai sao?* :" Anh có chuyện gì muốn nói sao?"
Tử Dạ:" Chuyện tôi muốn..."
Mộc Uyển:" Ly hôn sao!"
Tử Dạ* nhíu mày*:" Cô muốn sao? chuyện tôi nói không phải chuyện đó!Ngày mai tôi nghỉ chúng ta đi qua thăm ông của tôi!"
Mộc Uyển:" Ờ"
Tử Dạ* tức giận*:" Có vẻ như cô đang tiếc nuối nhỉ?"
Mộc Uyển:" Tôi nhưng mà không phải anh cũng muốn ly hôn với tôi sao?"
Tử Dạ:" Chuyện đó cứ để sao rồi tính!" *bỏ đi lên phòng*
Anh không hiểu vì sao khi nghe cô nói muốn ly hôn với gương mặt không thể mong chờ hơn nữa khiến cho anh cảm giác tức giận.
Còn cô thì vẫn còn ngơ ngác không hiểu vì sao anh lại tức giận với cô.
Mộc Uyển* lẩm bẩm*:" Không phải anh ta nên vui mới phải chứ! tức giận cái gì chứ! rõ ràng đằng nào cũng phải ly hôn thôi sao không ly hôn bây giờ luôn đi!"
Cô đang cào nhào thì quản gia Trương đi lại, cô mỉm cười nhìn bà, cô không biết khi nãy bà ấy có nghe những gì cô nói không nữa.
Quản gia:" Phu nhân người thay đổi thật rồi!"
Mộc Uyển:" Con sao!"
Quản gia:" Dạ phải! thứ cho tôi nói thẳng! lúc trước người luôn bám theo thiếu gia lúc nào cũng cố gắng lấy lòng ngài ấy, cho dù ngài ấy có tức giận ra sao thì phu nhân vẫn cứ không buông thiếu gia ra.
Nhưng bây giờ người lại không còn để ý đến thiếu gia nữa!"
Mộc Uyển:" Có lẽ thay đổi cũng tốt mà không phải sao? con đã nghĩ thông suốt rồi! nếu anh ấy không có tình cảm với con thì con sẽ buông tha cho anh ấy tìm hạnh phúc mới! Với lại người lớn tuổi hơn con, nên cứ gọi con là Mộc Uyển được rồi không cần gọi là phu nhân đâu! vậy thôi con lên phòng nghỉ ngơi trước đây! bác cũng nên đi nghỉ sớm nha!"
Quản gia:" Vâng thưa phu nhân!"
Cô đã bảo cứ gọi tên rồi mà bà ấy