5 Năm Sau...
Từ ngày Mộc Uyển bỏ đi thi căn nhà của anh không còn vui vẻ nữa, ai cũng không *** nhắc tên cô trước mặt anh, chuyện của hai người cũng đã bị ông nội phát hiện.
Ông giận đứa cháu suốt vài thời gian lâu mặc kệ lời khuyên ngăn từ Dạ Chi, nhưng ông thấy thời gian anh không ngừng tìm kím Mộc Uyển thậm chí còn nhập viện một lần vì do không chịu ăn uống thường xuyên.
Ông thấy thương cho cháu trai mình nên đã tha thứ và giúp anh tìm kím Mộc Uyển, ông cũng đã liên lạc bên gia đình cô, nhưng mẹ cô sợ cô lại bỏ trốn nên đã không nói sự thật.
Hiện tại anh càng trầm lặng hơn trước, sáng thì làm việc tối thì uống rượu, cuộc sống cứ lập lại như vậy thường xuyên, anh vẫn không hề từ bỏ việc tìm tung tích của cô.
Mộc Uyển hiện giờ là mẹ đơn thân, cô luôn chăm sóc tốt cho con trai mình, bảo mẫu mà cô thuê cũng đã xin phép nghỉ rồi, thằng bé được hưởng tất cả từ anh, rất thông minh.
Bé con của cô tên là Tô Tử Hiên, mọi người thường gọi bé con là Tiểu Hiên Hiên, năm nay cô đã gửi thằng bé lên trường mẫu giáo rồi nên cô cũng có thời gian đi làm.
" Uyển Uyển đi ăn với bọn chị nha"
"Không được rồi! em phải đi đón Hiên Hiên nhà em rồi"
" Được! vậy để lần sau chị ghé qua chỗ em và Tiểu Hiên Hiên chơi"
" Vâng thằng bé cũng nhớ chị lắm đó"
" Thật sao? nhóc con lạnh lùng đó cuối cùng cũng nhớ tới chị rồi sao!"
" Vậy em đi truớc nha"
" Được lái xe cẩn thận đó"
"Vâng"
Túc Thanh Thanh và bạn trai cô ấy, có hẹn vì muốn đi ăn cùng cô nữa nên mới rũ nhưng lại quên mất cô phải đi đón Giang Giang rồi.
Bé con của cô từ nhỏ đã lanh lợi nhưng đôi khi lại lạnh lùng và tính tình như một ông cụ non vậy.
Ông bà ngoại cũng cảm thấy tính cách của bé con cũng không khác gì Bạch Tử Dạ rất thông minh.
Mỗi lần cô làm sai thằng bé cũng không kiên dè mà nói thẳng, ví dụ làm món ăn, tuy cô không nấu ngon nhưng cũng tạm được đi, nhưng lại bị bé con nói thức ăn rất dỡ.
Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng cử chỉ lại khác hẳn, ăn sạch món ăn cô nấu, và còn biết thương yêu cô nữa, làm cho cô hạnh phúc không thôi.
Mộc Uyển vừa chạy đến trường của bé con thì đã thấy thằng bé ngồi ở một góc một mình nhìn những bạn bè khác có cha mẹ đến rước, cô cảm thấy lòng mình nặng nề hơn, thằng bé tuy không hỏi về ba của nó nhưng cô vẫn thấy ấy náy không thôi.
" Hiên Hiên"
" Mẹ"
Cô đi lại xoa đầu thằng bé, miệng mấp máy lí nhí nói" xin lỗi"
" Con muốn ăn món gì nào! mẹ nấu cho con ăn"
" Bánh bao