Tử Dạ còn chưa kịp lên tiếng thì đã không thấy hình bóng của cô đâu rồi! anh cũng đi đến tủ đồ để lấy quần áo của mình.
Vừa lấy đồ của mình, mắt anh dừng lại một túi đồ đen.
Chắc khi nãy cô đã nhét đống đồ đó vào.
Nhưng cô chưa đóng kỹ thì phải, anh cũng thấy loáng thoáng qua bộ đồ ngủ lọt ra ngoài.
Anh tò mò cầm lên xem một chút.
Nhưng vừa dơ lên thì lập tức mặt đỏ bừng lên dục cái đồ đó xuống chỗ khi nãy cô để rồi nhanh chóng đóng cửa tủ lại.
Sao mẹ anh có thể chuẩn bị cho cô mấy bộ đồ đó chứ.
Nhưng anh suy nghĩ lại nếu như lúc trước thì cô sẽ cảm thấy vui mừng và anh nghĩ cô cũng sẽ mặc chúng lên người nhưng hiện thực thì đã khác xa hoàn toàn.
Nghĩ đến việc này anh lại suy ra việc khác, từ hôm qua đến giờ anh là người mở miệng trước khi hai người ở riêng thì phải.
" Chết tiệt mình bị cái gì vậy chứ! điên mất thôi!"
Anh mãi mê tự trách mình thì cô đã tắm xong lúc nào không hay, anh nghe thấy tiếng động cũng quay nhìn sang.
Ánh mắt lại không thể kìm soát được mà cứ nhìn chằm chằm vào cô, phải nói lúc này cô rất quyến rũ, mái tóc ướt rủ xuống và đôi chân thon dài được lộ ra, chiếc áo sơ mi của anh lại không che hết được đôi chân ngọc ngà ấy được.
Nó như phát sáng lên khiến cho anh rất chói mắt a.
" Anh cũng mau đi tắm đi! tắm khuya sẽ không tốt cho sức khỏe đâu!"
" Ừm"
Anh đang cố kìm chế bản thân lại rồi bước nhanh đến phòng tắm.
Tim anh đập rất nhanh khi nhìn thấy hình ảnh quyến rũ của cô khi nãy.
Nhìn xuống phía dưới thì thấy nó đã ngốc đầu lên rồi.
Chắc có lẽ anh bị điên rồi mới có suy nghĩ [email protected] muốn cơ thể của cô.
Anh vặn nút khoá để nước chảy từ vòi sen xuống, nước lạnh cũng làm bớt sự khó chịu của anh phần nào rồi.
Còn cô ở bên ngoài thì đang tìm kiếm máy sấy tóc, lục lọi đủ chỗ thì mới thấy.
Cô ngồi sấy gần 10 phút thì mới thấy anh bước từ phòng tắm đi ra.
Khi nãy cô có suy nghĩ là tối nay cô sẽ ngủ ở đâu chứ, chẳng lẽ anh sẽ cho cô ngủ dưới đất sao!
" Tối nay tôi sẽ ngủ trên giường!"
" Ừm!"
" Còn anh!"
" Giường"
" Không được"
" Đây là phòng tôi"
" Hiện tại mẹ cho tôi ở đây thì đây cũng là phòng của tôi!"
" Vậy sao?"
" Đơn nhiên"
" Giường cũng lớn với lại chia ra mỗi người một bên là đủ! ở đây chỉ có mỗi chiếc giường chẳng lẽ cô bắt chủ nhà nằm dưới sàn nhà!"
" Ờ nhỉ được rồi! một bên thì một bên!"
Cô nói xong liền leo lên giường nằm một bên nghịch điện thoại, còn anh thì đem theo iPad đến bàn làm việc để là nốt công việc còn đang giang dở.
Tuy nói là làm việc nhưng lâu lâu anh cũng ngó nghiêng nhìn cô đang làm gì, lần này cũng vậy, anh nhìn thấy cô đang