Sau khi gọi cho anh khoảng 30 phút thì bên ngoài truyền đến tiếng động cơ tiến vào, sau khi động cơ tắt máy khoảng 3 phút thì 1 bóng dáng quen thuộc bước vào, người đó không ai khác chính là anh nhưng không phải chỉ có mình anh mà còn hai người nữa, một người phụ nữ và một bé trai khoảng 3 tuổi.
Bạch Nhất Phong bế đứa bé trên tay chơi đùa với nó miệng anh tươi cười bước vào.
Thấy ông bà Bạch ngồi ở phòng khách anh nhàn nhạt cất tiếng chào hỏi nhưng mắt vẫn dán lên đứa bé
- Ba, mẹ!
- Cháu chào hai bác ạ!
Người phụ nữ đi bên cạnh anh cũng lên tiếng chào hỏi hai người.
Ông bà Bạch nhìn chằm chằm người phụ nữ đó, rồi liếc nhìn đứa bé một cái.
Nhưng khi thấy đứa ông bà liền lập đứng hình, đứa bé đó có một vài nét rất giống anh, hai người không thể tin được run run đưa tay lên chỉ đứa bé
- Thằng bé, thằng bé....!
- Là con trai con.
- ....!
- Nó là con trai của con và Mạc Phỉ.
- Vậy...!
- Con muốn đưa nó về đây sống.
Chưa để ông bà Bạch hỏi nhiều anh trực tiếp đưa ra câu trả lời cho những thắc mắc của họ và nói luôn yêu cầu của mình.
Ông bà Bạch nghe xong thì đừng bật dậy.
Còn Đường Tuyết Linh sau khi nghe anh nói thì mất thăng bằng cô lùi về sau sắp ngã.
Nhưng may người giúp việc phía sau đã kịp thời đỡ cô lại rồi ân cần hỏi han
- Thiếu phu nhân người có sao không?
- Tuyết Linh! Con sao vậy? Thấy trong người không khỏe sao? Có cần mẹ gọi bác sĩ không?
- Đúng vậy! Con thấy không khỏe ở đâu thì nói với ba, ba gọi bác sĩ đến khám, cơ thể con vốn rất kém đó.
Con không nói mà cứ im lặng đến lúc xảy ra chuyện gì thì ông bà thông gia sẽ trách chúng ta đó biết không?
- Con có chuyện gì phải nói với chúng ta, không được dấu trong lòng, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe.
- Thiếu phu nhân, người mau ngồi xuống đi để tôi đi lấy nước.
Cả hai ông bà và người giúp việc đều chăm chăm về phía cô hỏi han không ai quan tâm đến 3 người đang đứng kia.
Bạch Nhất Phong thấy mọi người như vậy không buồn để tâm kéo tay Mạc Phỉ định ngồi xuống sô pha.
Nhưng chưa kịp ngồi thì bà Bạch quát lớn khiến mọi người đứng