Sáng hôm sau
Khi Đường Tuyết Linh tỉnh dậy cô đã vệ sinh cá nhân rồi xuống nhà nói chuyện với bố mẹ về chuyện hôn sự.
Cô muốn kết hôn với anh dù hi vọng anh sẽ yêu cô rất nhỏ nhưng không thử thì sao biết được.
Cô vừa xuống đến nơi đã thấy bố mẹ cô ngồi ở phòng khách rồi.
Có lẽ hôm nay là ngày nghỉ của bố cô lên ông ở nhà, anh trai cô cũng bị ông bà gọi về để thông báo chuyện này.
Cô bước xuống đi thẳng đến chỗ mọi người rồi ngồi xuống.
- Bố mẹ, con đồng ý kết hôn với Bạch Nhất Phong.
- Em gái, em có bị sao không vậy?
Anh trai cô nghe cô đồng ý chuyện kết hôn liền kinh ngạc há hốc miệng nghĩ đầu óc cô có vấn đề.
Không phải cô biết anh ta không yêu cô sao tại sao lại muốn đâm đầu vào như vậy.
Thật là không hi vọng nổi cô đang nghi ngờ gì.
Nhưng cô biết anh trai mình sẽ phản ứng như vậy lên thản nhiên lên tiếng
- Em hoàn toàn bình thường, anh hai.
- Vậy tại sao em lại muốn kết hôn với cậu ta?
- Vì em yêu anh ấy, dù sao cũng hơn ba năm rồi có lẽ anh ấy đã quên được cô ấy.
- Vậy nếu không quên được thì phải làm sao?
- Em sẽ khiến anh ấy quên.
Anh nghe em gái mình nói mà không thể thốt lên lời, có lẽ do từ nhỏ được chiều quá lên bây giờ cứng đầu cố chấp, đâu phải ai cũng như anh với bố mẹ mà chiều theo ý cô nhóc này chứ.
Tình cảm của người ta mà nó nói như đúng rồi vậy.
Cái gì mà “ có thể đã quên rồi ” còn nếu chưa quên thì “ sẽ khiến anh ấy quên ”, nó làm sao quyết định được chứ, rồi đến lúc bị người ta tổn thương cũng vẫn cố chấp.
Thật là...!
- Bố mẹ, bố mẹ không cản em ấy sao, sao lại để em ấy làm càn như vậy?
- Con nói cái gì vậy, cái gì mà làm càn chứ, con bé kết hôn với cậu ấy không phải rất tốt sao?
- Nhưng cậu ta không thích Tuyết Linh, cậu ta có người mình yêu rồi, bây giờ để con bé kết hôn với cậu ta chỉ khiến cậu ta thêm chán ghét con bé, sẽ làm con bé đau khổ.
- Con bé muốn thử thì cứ