Sau khi ở Đường gia một thời gian, Bạch Nhất Phong quyết định đưa mẹ con Tuyết Linh về nhà để tránh làm phiền ông bà Đường.
Khi ba người về ông bà Đường rất lưu luyến không thôi nhưng là lưu luyến Bạch Nhất Phóng.
Đường Tuyết Linh dạo gần đây bận rộn với việc hoàn thành kỳ thực tập lên không để ý đến chuyện ông bà Đường quá quan tâm Bạch Nhất Phóng mà bỏ quên mình nữa.
Cả ba về đến nhà ông bà quản gia và người giúp việc đều vui mừng ra chào đón.
Bạch Nhất Phóng vì không quen với việc đông người lên khó chịu, Đường Tuyết Linh thì vui vẻ chào đón họ, Bạch Nhất Phong thì không có thái độ gì.
Bà quản gia nhiệt tình đem mấy món tráng miệng ra cho Đường Tuyết Linh thử
- Thiếu phu nhân, người mau thử món mới tôi làm xem thế nào.
Người thử rồi cho tôi ý kiến
Đường Tuyết Linh cầm một miếng lên thử, mỗi thứ cô thử một chút rồi gật đầu vui vẻ
- Dì Từ, thật sự rất ngon, mai dì làm cho con đi
- Được, phu nhân thích là được
- Dì làm nhiều một chút, con đi chia cho hai cô bạn thân của con nữa
- Được, ngày mai tôi sẽ làm nhiều
Đường Tuyết Linh nhận lấy cả đĩa đồ ăn từ trên tay bà quản gia rồi chọn tới chọn lui cuối cô lấy một chiếc bánh chocolate đưa cho Bạch Nhất Phong
- Anh thử đi, nó có chút vị đắng của chocolate nguyên bản và cũng có chút ngọt của chocolate sữa
Bạch Nhất Phong nhìn miếng bánh rồi miễn cưỡng thử, nhưng khi ăn vào rồi anh cảm thấy nó khá ngon vừa có chút đắng vừa có chút ngọt.
Hai thứ này hòa quyện với nhau quả thật rất hài hòa.
Bạch Nhất Phóng nhìn ba mẹ ăn bánh cậu bé cũng có chút thèm nhưng cậu bé không muốn dành đồ ăn với ba mẹ lên với bà quản gia
- Bà à, cháu cũng muốn ăn
- Được, tiểu thiếu gia chờ chút để tôi lấy thêm
Bà quản gia nhanh chóng đi vào trong bếp lấy thêm bánh, ông quản gia thì tiến đến chỗ Bạch Nhất Phóng.
Ông cúi người xuống nói với cậu bé
- Tiểu thiếu gia, hay là tôi bế cậu vô trong ăn để thiếu gia và thiếu phu nhân có không gian riêng
Bạch Nhất Phóng nghe xong thì nhìn qua Bạch Nhất Phong và Đường Tuyết Linh đang đứng nói cười rất vui vẻ.
Cậu bé quay lại nhìn ông quản gia rồi giơ hai tay lên
- Vậy ông bế con vào, sau này ông cũng không cần cúi người với con, sẽ đau lưng
Ông quản gia nghe xong thì bật cười bởi độ đáng yêu của Bạch Nhất Phóng, ông lắc đầu nói với cậu bé
- Tuy tôi già nhưng sức khỏe vẫn rất tốt
- Nhưng ông cũng phải chú ý, nếu ông hoặc bà bị bệnh baba và mẹ sẽ rất buồn
- Vậy sau này tôi sẽ chú ý
Ông quản gia không chịu nổi trước sự đáng yêu của Bạch Nhất Phóng đành chấp nhận thỏa hiệp cùng cậu bé.
Bạch Nhất Phóng thấy ông đồng ý với mình lập tức hôn lên má ông một cái.
Ông quản gia giật mình nhìn cậu bé, cậu bé lập tức cúi đầu
- Con làm sai rồi sao?
Ông quản gia thấy vẻ mặt đầu tội lỗi đó liền xoa đầu cậu bé an ủi
- Tiểu thiếu gia không có sai, chỉ là tôi cảm thấy hơi bất ngờ một chút
- Vậy ông không