Chương 254: Duyên phận tới thì có cản cũng không được
“,”Mộ Cẩm Vân và Hứa Thanh Nga cùng ngồi trên bãi, bấy giờ bầu trời xa xa là rặng mây đỏ rực.
Mộ Cẩm Vân giơ tay hốt lấy một nắm cát rồi nhìn chúng trôi qua kẽ tay mình, cô hơi hoảng hốt: “”Ba năm trước khi mình tới nơi này thì đã quyết định phải rời khỏi Hà Nội.””
Từ nhỏ đến lớn, dường như cô chưa làm bất kì điều gì mình muốn.
Bởi vì mẹ mất sớm, Mộ Đình Nam lại không làm tròn trách nhiệm của một người cha với cô, Lương Thu Trà muốn đưa cô ra nước ngoài thì cô ra nước ngoài, bọn họ gọi cô về nước thì cô lại về nước.
Khi đó cô cảm thấy dường như làm gì cũng không quan trọng mấy.
Thế nhưng sau đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, ở bên cạnh Tống Lâm, cô đã học được cách nhẫn nại.
Rời khỏi Hà Nội chính là quyết định dứt khoát nhất của cô.
“”Chẳng có ai quy định rằng một người phải sống mãi ở một nơi.”” Mộ Cẩm Vân cười cười phủi tay: “”Đứng dậy thôi, đi nào, dì về rồi.””
Ba người ăn tới ở khách sạn rồi tối lại đến trung tâm thương mại đi đạo hoảng hơn hai tiếng rồi trở về khách sạn nghỉ ngơi.
Hứa Thanh Nga sắp xếp hành trình cực kì thư thả, thậm chí bọn họ có những địa điểm chẳng cần phải đi cũng không sao.
Mẹ Hứa Thanh Nga thương hai người họ phải tăng ca mãi nên theo một nhóm người lớn tuổi tự ra ngoài đi chơi, mấy ngày sau đó bà luôn theo bọn họ đi vòng vòng.
Mộ Cẩm Vân và Hứa Thanh Nga thì ở lại khách sạn “”nghỉ ngơi”” tới phút cuối cùng, sáng ngủ tới tám giờ, chín giờ dậy ăn sáng xong thì đi một vòng quanh vườn hoa rồi lại đến cửa hàng cà phê ngồi khoảng hai tiếng mấy, chờ tới khi cũng khá muộn rồi mới ra khỏi khách sạn ăn cơm trưa, chiều thì lại ra biển một lát, phần lớn thời gian họ thường nằm ở bãi biển sau khách sạn phơi nắng.
Tình trạng “”chán chường”” đó kéo dài liên tục bốn năm ngày và bị thay đổi vào một buổi chiều.
Lại là hơn năm giờ chiều, mặt trời xa xa trông cực kì đẹp mắt.
Hứa Thanh Nga đi mua quả dừa, Mộ Cẩm Vân thấy mặt trời bị che mất bèn lấy chiếc mắt kính trên mặt xuống.
“”Người đẹp à, có phiền khi tôi ngồi bên này không?””
Đứng trước mặt là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, dù rằng đối phương mặc quần đi biển, để nửa người trần nhưng cơ bắp lại trông rất đẹp, mặt mũi cũng ưa nhìn.
Thế nhưng Mộ Cẩm Vân không phải là cô thiếu nữ đôi mươi nên cô cong môi cười rồi kéo mắt kính xuống, giơ tay nhận lấy quả dừa Hứa Thanh Nga vừa đi mua về: “”Xin lỗi anh, có người rồi.””
Người đó nhướng mày nhìn cô cười: “”Không sao cả, tôi không làm phiền hai người đâu.””
Hứa Thanh Nga ngồi bên cạnh cô nỏi: “” Bắt chuyện hả?””
Mộ Cẩm Vân cắn ống hút và dùng giọng mũi trả lời: “”Ừm.””
“”Được đấy, không dài dòng dây dưa, khá đàn ông.””
Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu cười nhìn cô ấy: “”Cô Thanh Nga thích à? Người ta còn chưa đi xa, hay là để mình hy sinh sắc đẹp một chút để lấy cho cậu số điện thoại nhé.””
“”Được thôi, cậu đi lấy đi.””
Mộ Cẩm Vân không nói lại Hứa Thanh Nga nên quệt miệng: “”Mình nhận thua.””
Hứa Thanh Nga nhìn cô rồi nhíu mày: “”Chỉ được có thế.””
Cứ tưởng chuyện này sẽ trôi qua như thế, nhưng cô và Hứa Thanh Nga đang ăn cơm chiều thì người đàn ông đó lại xuất hiện ở nhà hàng bọn họ đang ngồi.
Mộ Cẩm Vân vẫn mặc quần áo lúc nằm ngoài bãi biển, váy hoa dài, chỉ là cô không đeo mắt kính nữa.
Cô chỉ trang điểm nhạt, bôi chút kem chống nắng, đánh mascara và bôi chút son môi, cô ỷ vào làn da trắng của mình nên cứ ra đường như thế.
Người đàn ông đó thì đã thay một bộ quần áo khác, chiếc quần tắm biển trên người đã được đổi thành quần đùi và mặc chiếc áo sơ mi đơn giản, trông cực kì bình thường và trẻ ra hẳn.
Bàn người đàn ông đó có tổng cộng sáu người gồm ba nam ba nữ và ngồi ngay đối diện Mộ Cẩm Vân.
Cô vừa ngẩng đầu lên thì lại thấy người đó nhìn mình.
Lúc tính tiền thì nhân viên phục vụ lại nói với cô là người đàn ông bàn kia mời.
Mộ Cẩm Vân nhướng mày lên cầm điện thoại đi tới, bàn bọn họ đang vui vẻ nói chuyện với nhau thì cô lên tiếng: “”Anh đẹp trai, chúng ta kết bạn với nhau được chứ?””
Hai người đàn ông khác cùng bàn đều nhìn người kia với ánh mắt kì lạ, người đó thong thả lấy điện thoại di động ra: “”Cô quét mã của tôi nhé?””
“”Ừm.””
Mộ Cẩm Vân nói xong bèn mở phần quét lên, kết bạn xong cô bèn cất điện thoại đi: “”Không làm phiền mọi người nữa.””
Cô nói xong bèn vẫy tay.
Cô đi rồi thì người bàn đó lại càng náo nhiệt.
Mộ Cẩm Vân cũng không quay đầu lại vì suy cho cùng cô cũng chẳng quen biết gì họ.
“”Dật à, ghê quá nha, cô gái đẹp thế mà cũng đi xin kết bạn với cậu á?””
Tiêu Dật cười nhìn theo bóng lưng Mộ Cẩm Vân: “”Hết cách rồi, tôi đẹp trai quá mà.””
Mấy cô gái ngồi kia thì không được vui vẻ gì lắm, bọn họ có ba nam ba nữ, có thể thấy rõ là chia theo cặp, tự dưng lại xuất hiện thêm một cô gái ra thì ức khỏi phải bàn, Tiêu Dật không thích bọn họ ư?
Đám người đó có gia cảnh cực kì tốt, nếu không bọn họ đã chẳng ở nổi căn phòng khách sạn tiêu tốn trăm triệu cho một đêm.
Tiêu Dật là người xuất sắc nên ai cũng muốn bắt được con rùa vàng này nhưng Tiêu Dật lại không ưa gì bọn họ.
“”Cậu đi đâu thế?””
Mộ Cẩm Vân giơ điện thoại lên: “”Lấy cách liên lạc cho cậu này.””
Hứa Thanh Nga: “”…””
Hòa nhau một ván, Mộ Cẩm Vân cười cười kéo cô ấy đi: “”Được rồi, đi thôi, mình đã kết bạn với anh ta rồi nên lát nữa chuyển tiền bữa cơm này lại là được.””
Tối đó hai người ăn quá no nên thuê một chiếc xe điện đi dọc bờ biển hơn một tiếng mới về.
Vừa quay về khách sạn thì bọn họ lại chạm mặt đám người đó.
Hứa Thanh Nga giơ tay đẩy Mộ Cẩm Vân: “”Cậu xem duyên phận kìa, thời tới cản không nổi ấy.””
Mộ Cẩm Vân xin tha: “”Thôi cậu tha cho mình đi!