Chương 257: Thì ra ba năm trước chúng ta đã gặp nhau
“,”Tết Âm lịch có rất nhiều người đi du lịch, chùa chiền lại đầy ắp người.
Mộ Cẩm Vân đứng ngoài cửa, nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Thanh Nga: “”Hay là chúng ta thôi nhé?””
Hứa Thanh Nga giơ tay lên đẩy cô: “”Cậu không nghe lời mẹ mình à?””
“”Thôi vậy, thôi vậy.””
Cô không nói lại mẹ Hứa Thanh Nga nên tốt nhất là xếp hàng vào trong thôi.
Không phải là ít người gì đâu, hai người đứng xếp hàng mua vé tận nửa tiếng mới được vào.
Hơn nữa bên trong lại càng đông, người thắp hương rất nhiều.
Tất nhiên nhang đèn cũng đắt đỏ hẳn.
Mộ Cẩm Vân cũng không tin vào mấy chuyện này lắm nhưng mẹ Hứa Thanh Nga đã bảo bọn họ tới thắp hương nên Mộ Cẩm Vân đành phải vào trong mua một chút nhang đi thắp.
Làm xong hết rồi hai người lại tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi chờ thời gian trôi qua được kha khá rồi bèn đi về, thế nhưng tìm khắp một vòng mới thấy những chỗ có thể ngồi được đã đầy người là người.
Bên trong có quầy bán hàng lưu niệm và quà vặt, Mộ Cẩm Vân muốn mua chút nước uống nhưng nhìn thấy hàng người đang chờ thì cô không còn muốn uống nữa.
“”Cô Mộ Cẩm Vân, trùng hợp thế?””
Bất ngờ nghe thấy có người gọi tên mình, Mộ Cẩm Vân giật mình rồi quay đầu lại và trông thấy bạn của Tiêu Dật.
Mộ Cẩm Vân cười cười: “”Đúng đó, trùng hợp thật.””
“”Cô Mộ Cẩm Vân cũng tới đây với bạn à? Mua nước hả? Dật đang xếp hàng mua nước đấy.””
Mộ Cẩm Vân vội vàng gật đầu: “”Nếu không phiền thì nhờ mọi người mua giúp tôi hai chai nước tăng lực nhé.””
“”Không phiền gì đâu, có tí mà.””
Từ Nhạc nói xong bèn gửi tin nhắn cho Tiêu Dật.
Anh ta vẫn không đi, nhìn hai người đứng dưới bóng cây bèn lên tiếng: “”Cô Mộ Cẩm Vân, chúng tôi có vị trí ngồi ở bên trong ấy, cô có muốn vào đó ngồi một lát không?””
Người ta nhiệt tình quá, Mộ Cẩm Vân thấy hơi ngại nhưng nhìn dòng người đông đúc tấp nập ngoài này thì Hứa Thanh Nga đã lên tiếng: “”Được.””
Cô cũng đành phải gật đầu: “”Cảm ơn nhé.””
“”Khách sáo thế.””
Từ Nhạc dẫn bọn họ vào trong cửa hàng, anh ta nói rất đúng, bọn họ lên phòng trên lầu hai thì mọi thứ hoàn toàn trái ngược với sự xô bồ bên dưới, cực thì rộng rãi và thoáng mát.
Thế nhưng cô và Hứa Thanh Nga vừa lên tới thì đã bắt gặp ba ánh mắt nhìn về phía này và có hẳn hai ánh nhìn khó chịu. Mộ Cẩm Vân cười gật đầu chào và không nói gì.
Từ Nhạc là người nhanh nhảu nên lên tiếng giới thiệu: “”Tôi giới thiệu một chút nhé, đây là cô Mộ Cẩm Vân, mọi người vẫn nhớ mà đúng không? Chúng ta chạm mặt họ nhiều lần rồi!””
Cô gái được anh ta nhìn khi nói chuyện gật đầu: “”Nhớ chứ, chào cô Mộ Cẩm Vân, trùng hợp thật đó, đi đâu cũng gặp.””
Cô ta đã lên tiếng thì Mộ Cẩm Vân cũng cười: “”Đúng là trùng hợp thật.””
Cô ta thấy thái độ cô như thế bèn hừ lạnh, Từ Nhạc nhìn cô ta rồi quay sang nói chuyện với Mộ Cẩm Vân: “”Cô Cẩm Vân là người Hà Nội hả?””
Từ Nhạc cũng khá là giỏi bắt chuyện, người ta đã biệt tình như thế thì Mộ Cẩm Vân cũng không tiện im lặng bèn gật đầu: “”Ừm, anh cũng là người Hà Nội ư?””
“”Tôi không phải nhưng bên ngoại của Tiêu Dật là người Hà Nội, trước đây tôi thường tới nhà bà ngoại cậu ấy chơi nên khá quen đường quen nẻo.””
Mộ Cẩm Vân cười cười: “”Thế nhưng tôi không sống ở Hà Nội quá lâu nên giọng cũng không chuẩn lắm.””
“”Có thể nhận ra.””
“”Anh giỏi thật.””
Từ Nhạc vung tay: “”Cô Cẩm Vân đang ở Hà Nội ư?””
“”Không phải, tôi đang ở Hòa Bình.””
“”Ồ, thế thì đúng lúc chúng tôi cũng ở thành phố bên cạnh Hòa Bình đấy.””
Mộ Cẩm Vân sửng người: “”Tôi nghe giọng anh có vẻ là người thành phố khác cơ.””
“”Mẹ tôi là người Đà Nẵng.””
“”À.””
Trò chuyện được một lát thì Tiêu Dật và một người đàn ông khác đã trở về.
Khi trông thấy cô thì Tiêu Dật cười cười đưa cho cô hai chai nước tăng lực: “”Hôm nay đông quá.””
Mộ Cẩm Vân giơ tay nhận lấy: “”Cảm ơn anh. Thế nên không gặp được mọi người thì chắc tôi sẽ nghỉ uống nước luôn đấy.””
Tiêu Dật cười cười: “”Có muốn ăn gì không? Tào phớ ở đây ăn ngon lắm.””
Mộ Cẩm Vân lắc đầu: “”Tôi không làm phiền mọi người nữa, tôi với bạn mình về trước đây.””
Cô vừa nói xong thì Hứa Thanh Nga luôn im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: “”Mẹ vừa mới nói với mình là nhất định phải lên đỉnh núi lại tượng Phật gì trên đó ấy.””
Mộ Cẩm Vân không thể tin quay đầu lại: “”Thật hay giả đấy?””
“”Cậu có thể gọi điện thoại hỏi mẹ mình xem.””
Mộ Cẩm Vân thấy đau đầu.
Bấy giờ, Tiêu Dật cười nói: “”Trùng hợp thế? Mẹ tôi cũng bảo nhất định phải lên đó cầu cho bà ấy lá bùa bình an.””
Từ Nhạc nghe Tiêu Dật nói thế lập tức vui vẻ nháy mắt với anh ta.
Tiêu Dật vẫn tỉnh bơ như không: “”Không ngại thì cùng nhau đi nhé?””
“”Hả? Sao bảo chúng ta sẽ đi về cơ mà?””
Bấy giờ, cô gái lúc nãy lại lên tiếng, hình như cô ta tên Hòa Thanh.
Tiêu Dật ngẩng đầu lên liếc nhìn cô ta: “”Mẹ tôi nhờ tơi cầu cho bà ấy là bìa bình an, mọi người mệt thì cứ về trước đi.””
Hòa Thanh: “”…””
Rõ ràng lúc nãy anh ta không nói thế.
Mặt mũi Hòa Thanh cực kì khó chịu, Từ Nhạc thì đứng đó xem cuộc vui.
Mấy ngày nay anh ta và Tề Hạo sắp bị ba người này ép phát điên lên được, ra ngoài đi chơi mà chẳng có tí ý thức tự giác nào, lúc thì ghét cái này khi thì không ưa cái kia.
Trước đó bọn họ đồng ý đi thì hay lắm, thế nhưng tới nơi rồi thì ngoài việc đi dạo trung tâm mua sắm và các cửa hàng đắt tiền ra thì chẳng chịu đi đâu.
Anh ta và Tề Hạo muốn đi lặn có ống thở thì bọn họ lại bảo là sợ phơi nắng đen da.
Nghĩ thế, Từ Nhạc nhìn sang Mộ Cẩm Vân rồi lại nhìn ba cô gái đi cùng mình, đột nhiên cong môi cười.
Lương Hòa Thanh nghe Tự Nhạc cười thế thì tưởng anh ta đang cười mình nên vẻ mặt nhăn nhó: “”Từ Nhạc, anh làm thế là sao?””
Từ Nhạc nhìn cô ta: “”Tôi chỉ cười cái thôi mà, có ý gì đâu?””
Anh ta nói xong bèn dừng lại một lát: “”Mọi người mệt mỏi rồi chứ gì? Mệt rồi thì về hoặc là ngồi nghỉ đi, tôi cũng muốn lên kia cầu cái bùa bình an về cho bà nội ở nhà.””
Từ Nhạc nói xong bèn nhìn nhóm Mộ Cẩm Vân: “”Cô Cẩm