Chương 259: Khó khăn gì cũng trôi qua hết rồi
“,”Trâm Anh nghiêng đầu nhìn Mộ Cẩm Vân và không dám nói gì.
Bầu không khí trong xe cực kì áp lực và không ai dám mở miệng.
Hai mươi phút sau, xe dừng lại ở khách sạn bọn họ đặt trước.
Mộ Cẩm Vân đẩy cửa xuống xe, Trâm Anh vội vàng đuổi theo.
Vào tới khách sạn thì Mộ Cẩm Vân quay sang nhìn cô ấy: “”Để xem chiều nay chúng ta có thể mua vé tàu về Hòa Bình không, vé máy bay cũng được.””
Trâm Anh liên tục gật đầu: “”Được thưa giám đốc Vân.””
Cô ấy chỉ mới theo Mộ Cẩm Vân trong hai tháng ngắn ngủi nhưng lại biết rõ tính tình Mộ Cẩm Vân rất hiền.
Đó giờ cô chưa bao giờ nổi giận với cô ấy và cũng chẳng có mấy khi đanh mặt dẫn cô ấy ra khỏi phòng như hôm nay.
Có thể thấy lần này bên kia làm hơi quá đáng.
Mộ Cẩm Vân thì không có suy nghĩ như Trâm Anh, lúc cô ở trên taxi đã hơi tức giận nhưng đi cả đường về đây thì cô đã bình tĩnh lại.
Cô luôn tin rằng một khi có điều bất ngờ thì chắc chắn phải có vấn đề gì đó, rõ ràng năm ngoái họ đã bàn bạc xong hết rồi, chỉ thiếu một bản hợp đồng thôi nhưng bây giờ bên kia lại đổi ý, trên thương trường, đây là một chuyện hết sức vô lý. Bên kia không sợ tiếng tăm của mình bị ảnh hưởng ư?
Tuy cô không thân thiết gì với đối tác này nhưng cô lại quen thuộc thương trường này.
Đối phương làm thế thì chỉ có một cách duy nhất để giải thích đó là có người thao túng.
Tỉnh táo lại, Mộ Cẩm Vân biết có ở lại cũng chẳng ích gì, chỉ tổ khiến người ta xem như súng cầm bắn thôi.
Cô không biết người đằng sau vụ việc này là Tống Lâm hay ai khác, nhưng đó giờ cô không thích bị xem là công cụ.
Cô vừa nói xong thì một giọng nói quen thuộc đã vang lên: “”Mộ Cẩm Vân?””
Nghe giọng Tiêu Dật, Mộ Cẩm Vân quay lại nhìn và trông thấy anh ta: “”Tiêu Dật?””
Trong khi cô ngơ ngác thì anh ta đã đi tới: “”Đến đây công tác à?””
Cô gật đầu: “”Anh thì sao?””
“”Bà ngoại tôi ở bên này, tôi sang đây thăm bà.””
Mộ Cẩm Vân gật đầu, đang định nói mình không làm phiền anh ta nữa thì Tiêu Dật đã lên tiếng trước: “”Cô xong việc chưa? Có phiền đi uống một buổi trà chiều với tôi không?””
Mộ Cẩm Vân nhìn sang Trâm Anh, cô ấy đã tự giác lùi lại khi Tiêu Dật đi tới.
Cô thấy hơi buồn cười: “”Trâm Anh, tôi ra ngoài một chuyến, em kiểm tra xem gần đây có ai tiếp xúc với đối tác làm ăn của chúng ta không.””
“”Được thưa giám đốc Vân.””
Mộ Cẩm Vân gật đầu rồi cười nhìn Tiêu Dật: “”Tôi không ngại, thế nhưng tôi không thể ăn cơm với anh được.””
Tiêu Dật cười cười: “”Không sao.””
Anh nói xong bèn giơ tay “”mời””.
Mộ Cẩm Vân lại theo anh ta ra khỏi khách sạn, ra tới cửa thì Tiêu Dật giơ tay lên: “”Cô chờ một lát nhé, tôi đi lái xe tới.””
“”Được.””
Cô không tiếp tục đi nữa mà chỉ đứng ở cửa khách sạn chờ Tiêu Dật.
Anh ta nhanh chóng lái xe quay trở lại, Mộ Cẩm Vân đi vòng qua để lên xe, vừa mới cài dây an toàn thì chợt nghe Tiêu Dật hỏi: “”Em tới đây từ hôm qua hả?””
Cô lắc đầu: “”Mười một giờ trưa nay mới tới thôi.””
Anh hơi ngạc nhiên: “”Mà về nhanh thế?””
Mộ Cẩm Vân cười khổ: “”Không thể kí được hợp đồng nên đành phải quay về.””
“”Tôi vừa nghe cô nhắc tới đối tác, người đó họ Nhạc hả?””
Nghe anh ta hỏi thế, Mộ Cẩm Vân không suy nghĩ nhiều, lên tiếng: “”Ừm, công ty chúng tôi còn định kết hợp với họ để ra sản phẩm mới, năm ngoái tôi đã nói chuyện với giám đốc bên đó rồi, chỉ thiếu bước ký hợp đồng thôi nhưng không ngờ hôm nay quay lại họ lại đòi tăng phần trăm lợi nhuận.””
Đó cũng không phải là bí mật kinh doanh gì, người ngoài cũng có thể nghe được nên Mộ Cẩm Vân không hề e dè.
Mộ Cẩm Vân quay sang nhìn cô: “”Tôi nghe cậu tôi nói là tổng giám đốc Lâm của Samsung đã tới gặp ông họ Nhạc đấy.””
Mộ Cẩm Vân ngẩn ngơ nhìn đèn đỏ trước mặt, cô mím môi rồi cong môi cười: “”Chuyện trên thương trường luôn có những bước ngoặt không ai ngờ tới được.””
Tiêu Dật cười, không vạch trần: “”Cô thích ăn bánh ngọt không?””
Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn về phía anh ta: “”Cũng khá thích, sao thế?””
“”Tôi biết có một cửa hàng bánh ngọt và trà chiều ăn ngon lắm, chúng ta qua đó nhé?””
“”Anh biết nhiều hơn tôi nên anh quyết định đi.””
Cuối cùng hai người bọn cửa hàng bánh ngọt đó, có lẽ là do Tết nên bầu không khi đó vẫn chưa trôi qua, học sinh và sinh viên vẫn chưa hết ngày nghỉ nên cửa hàng có rất nhiều thanh niên.
Hôm nay Mộ Cẩm Vân ăn mặc hơi chững chạc, cô mặc chiếc váy dài công sở ôm người, bên ngoài cũng là chiếc áo bành tô và quấn khăn lụa, mai tóc xõa ra sau, chân mày được vẽ khá sắc bén, son môi màu đỏ rượu và trông cực kì gọn gàng ngăn nắp nhưng không nói gì thì hơi lạnh lùng.
Tiêu Dật thì mặc thoải mái hơn, áo bành tô được cởi ra thì bên trong là chiếc áo sơ mi thương hiệu nổi tiếng nên hấp dẫn kha khá ánh mắt.
Người trong cửa hàng rất đông, không biết Tiêu Dật dùng cách gì để tìm thấy một cái bàn giữa nơi đông đúc thế này.
Vừa ngồi xuống thì nhân viên phục vụ đã cầm thực đơn tới.
Trông nó hơi cổ điển, trông giống phong cách của bến Thượng Hải mấy chục năm trước, phong cách chụp ảnh cũng tương tự, Mộ Cẩm Vân cảm thấy cửa hàng bánh ngọt này khá hay ho.
Trên thực đơn là đủ các món với màu sắc tươi tắn, cô cũng không biết nên chọn cái gì, cuối cùng đành đặt nó xuống bàn và nhìn Tiêu Dật đối diện: “”Đây là lần đầu tiên tôi tới, không biết món