Chương 261: Đối với người khác tàn nhẫn, đối với mình cũng tàn nhẫn
“,”Cô vừa ngẩng đầu nhìn qua thì ánh mắt của đối đã nhìn thẳng tắp lại đây.
Mộ Cẩm Vân chỉ cảm thấy mình vừa bị cái gì đâm một chút nên vội vàng thu hồi tầm mắt.
Lúc này, xe bọn họ xe cũng tới nơi, chính là đứng ở Tống Lâm kia cỗ xe rêu rao Lincoln mặt sau.
Tiêu Dật ngẩng đầu nhìn Tống Lâm, cúi đầu cười với Mộ Cẩm Vân: “”Xe đến đây rồi, chúng ta đi lên thôi.””
“”Ừm.”” Cô khẽ nói ứng, đi theo Tiêu Dật tới chỗ chiếc xa.
Tài xế xuống xe mở cửa xe, Tiêu Dật nghiêng người ý bảo cô đi vào trước.
Mộ Cẩm Vân cười với Tiêu Dật tỏ vẻ cảm ơn, đang định cúi người ngồi vào bên trong xe thì đột nhiên có người gọi cô một tiếng: “”Cô Cẩm Vân.””
Cô khẽ nhíu mày, cũng không tính để ý tới nhưng mà đối phương đã chạy tới chỗ chiếc xe bên này: “”Cô Cẩm Vân.””
Người đó là Lý Minh Việt.
Mộ Cẩm Vân ngẩng đầu nhìn Lý Minh Việt, trên mặt cũng không vẻ mặt gì đặc biệt.
Nụ cười trên môi Tiêu Dật nhạt đi, nhưng anh ta cũng không mở miệng nói gì, chỉ là đi lên phía trước nửa bước, xem như giúp Mộ Cẩm Vân chặn Lý Minh Việt.
“”Thư ký Việt, có chuyện gì cần nói ư?””
“”Tổng giám đốc Lâm muốn nói với cô mấy câu.””
Tống Lâm bảo Lý Minh Việt tới đây tức là đang muốn cô qua đó.
Mộ Cẩm Vân khẽ mím môi, nhìn qua Tiêu Dật: “”Tôi đi qua đó một chuyến.””
“”Không vội, tôi ở chỗ này chờ cô.””
Cô gật đầu, sau đó theo Lý Minh Việt đi sang bên kia.
Tống Lâm cũng vào trong xe, Lý Minh Việt dẫn cô tới chỗ chiếc xe đang đỗ: “Cô Cẩm Vân.””
Trong xe cực kì tối tăm, Mộ Cẩm Vân vừa cúi đầu, đã nhìn thẳng vào mắt Tống Lâm.
Tay cô đang rũ hai bên chợt siết chặt và cúi người ngồi vào.
“Lạch cạch.” Cô vừa ngồi xuống thì cửa xem đã bị người ta đóng lại.
Mộ Cẩm Vân cảm thấy hơi hoảng hốt, thế nhưng nhìn vào ánh mắt Tống Lâm thì cô vẫn là kiên trì mở miệng trước: “”Tổng giám đốc Lâm, đã lâu không gặp.””
Cô vừa dứt lời thì chiếc xe đột nhiên chậm rãi lái đi.
Lớp vỏ bọc bình tĩnh Mộ Cẩm Vân cố dựng lên lập tức sụp đổ: “”Tổng giám đốc Lâm, anh có chuyện muốn nói với tôi cơ mà? Anh làm vậy là sao?”
Tống Lâm nhìn cô, mặt không chút thay đổi ném ra hai chữ: “”Cản đường.””
Sau khi anh nói xong thì xe trực tiếp lái ra khỏi khách sạn và lên đường quốc lộ.
Mộ Cẩm Vân nhìn cảnh vật liên tục vụt qua ngoài cửa sổ thì chỉ cảm thấy lòng mình phát run.
Nói có chuyện muốn nói với cô, nhưng cô lên xe rồi, Tống Lâm cũng chỉ nói đúng hai chữ.
Anh cũng chẳng nói chẳng rằng, chỉ dùng ánh mắt đen tối đó nhìn thẳng tắp vào cô.
Đôi mắt đó vừa lạnh lẽo vừa tối đen, Mộ Cẩm Vân hoàn toàn là không dám nhìn qua.
Thế nhưng cô lại không thể cúi đầu, chỉ cần cúi đầu, cô sẽ thua.
“”Em đang bắt đầu cùng với Tiêu Dật ư?””
Chiếc xe dừng lại trước đèn xanh đèn đỏ tiền, người đàn ông im lặng tầm năm phút rốt cuộc đã chịu mở miệng.
Mộ Cẩm Vân cười lạnh: “”Chuyện này không có liên quan gì tới anh thì phải.””
“Tiêu Vi Đức không còn trẻ, sức khỏe cũng không có gì đặc biệt, không biết bị chọc điên một vố xong có nằm vào quan tài luôn không.”
Anh luôn nói chuyện độc mồm độc miệng như thế, Mộ Cẩm Vân nghe chỉ cảm thấy cả người lạnh toát : “”Tống Lâm, rốt cuộc anh muốn nói cái gì, anh cứ việc nói thẳng.””
Cô gái trước mặt đã tỏ ra khó chịu, gương mặt xinh đẹp ấy cũng không thể che giấu được sự tức giận của cô.
Ánh mắt luôn đong đầy tình cảm ấy nay chỉ còn lại lạnh lẽo cùng thù hận, anh nghĩ tới cảnh cô cười với Tiêu Dật trong hội trường lúc nãy thì Tống Lâm lại cảm thấy có một ngọn lửa không tên đang bùng cháy.
“”Dành Dành đã tiến hành xin cấp số đăng kí, em cảm thấy tôi nên ra tay lúc nào thì tốt?”
Anh nói hờ hững là thế nhưng ánh mắt nhìn cô lại lạnh đến mức con người ta lạnh lẽo.
Mộ Cẩm Vân nghe được lời anh nói thì cả người cứng ngắc.
Cô muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng vừa mấp máy môi thì lại phát hiện môi mình đang run lên.
Anh đang cảnh cáo cô!
Anh đang uy hiếp cô!
Đèn đỏ đã chuyển màu, chiếc xe lại nhanh chóng lao đi.
Tay Mộ Cẩm Vân đã siết lại thật chặt, dường như lòng bàn tay cô đã bị móng tay bấu nát.
Sau một lúc lâu, cô mới cắn răng ném ra hai chữ: “”Dừng xe!””
Xe không có dừng lại, Tống Lâm lạnh lùng nhìn cô, hừ lạnh: “”Mộ Cẩm Vân, cánh em cứng thì tôi sẽ chặt đứt đôi cánh của em, tôi xem em có thể cứng tới khi nào.”
Cả người Mộ Cẩm Vân đang phát run, cô nhìn người lái xe phía trước và nổi điê lên nói: “”Dừng xe! Tôi muốn xuống xe! Dừng xe!””
Giọng của cô rất lớn, nhưng trong xe không có ai nghe cô nói.
Cô xoay người kéo cửa xe, nhưng cửa xe cũng bị khóa cứng.
Tống Lâm vẫn lạnh lùng nhìn cô và không nói một lời, như thể đang nhìn con thỏ đang vùng vẫy trong vô vọng nơi lồng sắt.
Mộ Cẩm Vân không thể mở cửa xe, cô quay đầu nhìn người đàn ông bên cạnh: “”Tống Lâm, anh không phải là đàn ông!”
Cô đã gào ra những lời đó.
Cô vừa dứt lời thì sắc mặt người đàn ông ấy nhanh chóng tối đi: “”Lái nhanh lên một chút!””
Anh vừa nói xong thì tốc độ xe đã tăng lên.
“”Anh có bản lĩnh thì nhằm vào tôi đây này, anh kiếm chuyện với những người vô tội thì được cái gì?”
“”Em cứ yên tâm, tôi sẽ chằm vào em, Mộ Cẩm Vân!”” Anh cười lạnh một tiếng, ánh mắt đó làm cho cô cảm thấy sợ hãi.
Mộ Cẩm Vân giật mình, chiếc xe đột nhiên ngừng lại.
Tài xế đằng trước dè dặt quay đầu lại nhìn Tống Lâm: “”Tổng giám đốc Lâm, đến khách sạn rồi.””
“”Mở cửa.””
Anh nói xong bèn đẩy cửa xe ra và xuống xe.
Mộ Cẩm Vân cũng đẩy cửa xe