Chương 264: Dường như Tống Lâm đã quên cô
Mộ Cẩm Vân cũng không có đem hạ Như Mộng trong lời nói để ở trong lòng, cô ta tìm cô cũng không phải một lần hai lần chuyện tình, mỗi lần đều đã để lại những lời cay độc
Dù thế, cô mấy ngày này vẫn không ngủ được đàng hoàng.
Một đêm trước ngày sản phẩm mới của Dành Dành được tung ra thị trường, Mộ Cẩm Vân không có ngủ cả một đêm.
Ngày hôm sau, buổi sáng chín giờ cô có cuộc họp, rạng sáng hơn sáu cô mới đi vào giấc ngủ, bảy giờ rưỡi đồng hồ báo thức bị cô tắt, đến tám giờ, Hứa Thanh Nga gọi điện thoại tới, cô nghe máy vẫn là mơ mơ màng màng: “”Làm sao vậy?””
“”Hôm nay có buổi họp báo công bố, cậu có tới đây không?””
“”Mấy giờ?””
“”Buổi chiều gia giờ.”
Mộ Cẩm Vân nhìn đồng hồ, lúc này mới nhớ tới chín giờ mình có cuộc họp: “”Mình không qua đâu, ngủ trễ quá, không nói nữa nhé.””
Cúp điện thoại, cô vội vội vàng vàng đứng dậy.
Bữa sáng cũng chưa kịp ăn, chạy tới công ty đã là tám giờ năm mươi phút.
Trâm Anh đưa cho cô tài liệu cuộc họp: “”Giám đốc Vân, đây là tài liệu cuộc họp này.”
“”Ừ, cám ơn.”” Cô nhận rồi lật vài tờ xem, cảm thấy đầu hơi đau: “”Giúp ta pha một ly cà phê đặc không thêm đường lại đây.””
“”Được thưa giám đốc Vân.””
Ít nhiều gì cũng nhờ có Trâm Anh pha một tách cà phê nên Mộ Cẩm Vân mới không ngủ trong cuộc họp.
Ra khỏi phòng gọp thì vẫn còn sớm, Mộ Cẩm Vân do dự một chút: “”Xế chiều hôm nay tôi có khách không?””
“”Không có thưa giám đốc Vân.””
“”Thế giúp tôi bỏ trống hai tiếng từ hai giờ đến bốn giờ chiều nhé.”
“”Được thưa giám đốc Vân.””
“Chiều nay tôi phải ra ngoài một lát, có tài liệu khẩn cấp gì thì để họ mang lên trước giờ cơm trưa cho tôi.”
“”Được thưa giám đốc Vân.””
Dặn dò xong thì Mộ Cẩm Vân mới về phòng làm việc.
Tối hôm qua cô chẳng ngủ nghê gì mấy, uống một ly cà phê miễn cưỡng không còn buồn ngủ nhưng đầu cứ đau âm ỉ. May mắn hôm nay không bận lắm, sau mười hai giờ, Mộ Cẩm Vân nhắn với Trâm Anh xong nhanh chóng lái xe đến chỗ Dành Dành.
Hứa Thanh Nga hôm nay khó được mặc váy ngắn, mái tóc ngắn để bốn năm năm mấy tháng nay chưa kịp cắt nên lúc này đã dài đến ngang vai.
Hôm nay cô ấy trang điểm, hai chiếc khuyên tai làm tôn lên sự lạnh lẽo và sắc bén của cô ấy
Mộ Cẩm Vân nở nụ cười: “”Giám đốc Hứa Thanh Nga hôm nay rất được nha.””
“”Giám đốc Vân nói không tới mà nhỉ?””
“”Không thể phớt lờ mặt mũi của giám đốc Hứa Thanh Nga được.””
Hứa Thanh Nga liếc cô, vẫy vẫy tay với Trương Thanh Luân phía sau đi tới Mộ Cẩm Vân: “”Giám đốc Vân đã tới.””
Trương Thanh Luân nhíu mày, cũng theo Hứa Thanh Nga cười: “”Giám đốc Vân, đã lâu không gặp.””
“”Tổng giám đốc Trương, đã lâu không gặp, anh có vẻ đẹp trai không ít.””
Trương Thanh Luân giơ lên hai tay đầu hàng: “”Tôi nhận thua.””
Hứa Thanh Nga vỗ cô một chút: “”Buổi chiều cậu không có việc gì hả?””
“”Hôm nay vẫn ổn, rút ra hai giờ. Ăn cơm trưa chưa?””
“”Chưa, cùng nhau ăn đi.””
Đây là lần đầu tiên Dành Dành giao thiệp với giới mỹ phẩm, dù là Mộ Cẩm Vân hay là Hứa Thanh Nga thì tất cả mọi người đều cực kì căng thẳng.
Năm trước Dành Dành coi như là trải qua một kiếp, thật vất vả sống quá đến năm nay, hoạt động này có chút đập nồi dìm thuyền.
Trương Thanh Luân biết hai người căng thẳng cái gì, cũng không giải thích thêm gì, đến lúc đó thị trường sẽ làm các cô biết, không cần căng thẳng gì cả.
Ba người chưa từng ngồi lại ăn với nhau kể từ lần gặp mặt đầu tiên.
Mộ Cẩm Vân là một trong những người sáng lập Dành Dành, nay cùng Trương Thanh Luân và Hứa Thanh Nga ngồi cùng một chỗ, tâm trạng cũng cực kì phức tạp.
Nhà hàng nằm ở gần Dành Dành, không gian cực kì im lặng, ba người tán gẫu chút chuyện cơ mật cũng không cần lo lắng có người nghe lén hoặc là quấy rầy.
“”Theo tôi được biết, năm nay hai công ty xí nghiệp trong nước cũng chuẩn bị tấn công vào thị trường mỹ phẩm.””
Mộ Cẩm Vân nghe Trương Thanh Luân nói đã hơi thất thần, cô nhớ tới lời Hạ Như Mộng nói.
Bên cạnh, Hứa Thanh Nga giơ tay huých cô một chút: “”Nghĩ cái gì thế?””
Cô phục hồi tinh thần lại, nhìn thoáng qua Hứa Thanh Nga, cười cười: “”Nghĩ về sau giám đốc Thanh Nga và tổng giám đốc Trương thăng chức nhanh chóng thế, cũng không biết chúng ta có thể ngồi xuống ăn cơm với nhau giống hôm nay nữa không.””
Hứa Thanh Nga phì một tiếng: “”Mình có bận cách mấy cũng không bận qua giám đốc Vân.””
Quả thật, Mộ Cẩm Vân bỏ đi thân phận tổng giám đốc Dành Dành xong, cũng không có nhàn hơn so với dĩ vãng.
Trước kia bận rộn nhưng vẫn tốt, ít nhất là quay vòng vòng ở Hòa Bình.
Bây giờ thì hay rồi, hôm nay ở Hòa Bình, ngày mai liền không biết đi đâu rồi.
Hứa Thanh Nga nghiêng đầu nhìn cô, ngày nào đó Mộ Cẩm Vân từ Đà Nẵng trở về thì trở nên hơi kỳ quái.
Cô ấy thử hỏi rồi, bất quá Mộ Cẩm Vân không muốn nói, cô ấy cũng không tiện tiếp tục hỏi tới.
Hai người mặc dù là bạn thân, nhưng vẫn cực kì tôn trọng bí mật và không gian riêng tư của nhau.
Rất nhiều chuyện bọn họ sẽ không hỏi nhiều.
Tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, chuyện có thể nói ra thì tự nhiên sẽ nói, không muốn nói, có hỏi cũng không hay ho gì, chỉ làm đối phương càng thêm phiền chán.
Hứa Thanh Nga có thể đoán được, hôm nay nhìn thấy Mộ Cẩm Vân, cô ấy càng kết luận chắc chắn suy nghĩ của chính mình.
Trương Thanh Luân chỉ biết là lúc trước từng Tống Lâm chèn ép Dành Dành, nhưng anh ta lại không biết mối quan hệ dây mơ rễ má trong câu chuyện của Mộ Cẩm Vân và Tống Lâm.
Nay nhìn Mộ Cẩm Vân thế này, anh ta gõ mặt bàn: “”Hai vị cô gái ăn ít như vậy hả?””
Mộ Cẩm Vân hoàn hồn, khoát tay áo: “”Không thấy thèm ăn.””
Nghe cô nói thế, Hứa Thanh Nga trực tiếp nhíu mày lại: “”Bệnh bao tử tái phát hả?””
Mộ Cẩm Vân bị vạch trần, hơi ngượng ngùng: “”Có hơi không thoải mái, không nặng nắm.”
“”Giám đốc Vân bận rộn thật đấy.””
Cô ấy nói xong bèn lấy một chai thuốc dạ dày trong túi ra: “”Mình gọi cho cậu một ly nước ấm, uống thuốc.””