Chương 282: Lúc nổi giận ngược lại chả khác gì
Mộ Cẩm Vân uống thuốc rồi nằm xuống lại, bây giờ cả người cô đâu cũng không thoải mái, không có sức lực cũng không có sức chịu đựng làm loạn lên với anh nữa.
Đại khái là bởi vì uống thuốc, cô ngủ này đặc biệt sâu.
Tống Lâm cúp điện thoại, lúc trở về phòng, cô còn đang ngủ.
Nhưng mà cô ngủ cũng không thoải mái, cau mày, hơi thở nghe khò khè
Lúc này đã hơn tám giờ tối, sáu giờ chiều cô tỉnh lại uống thuốc, sau đó một mực ngủ đến bây giờ.
Cả ngày, Mộ Cẩm Vân cũng chỉ ăn một bữa cơm.
Anh giơ tay lên sờ trán cô, thấy không sốt, mới gọi cô: “”Cẩm Vân?””
Không phản ứng.
Tống Lâm liền dứt khoát bế người từ trên giường lên, động tác anh dùng nhiều sức, Mộ Cẩm Vân bị bệnh vốn cả người đau nhức, anh lại xốc như vậy, chỉ cảm thấy eo lưng đau nhừ.
Cô cau mày, hừ một tiếng, mở mắt, nửa mê nửa tỉnh.
Thấy là anh, cô nhanh chóng mở mắt ra.
Cổ họng cô nhiễm trùng, thanh âm khàn khàn: “”Anh còn muốn làm gì?””
Nếu như không phải là anh đè cô làm một lần trong phòng tắm, cô cũng sẽ không rơi đến nước này.
Biểu cảm trên mặt cô đều là lãnh ý, Tống Lâm nhìn cô, mép cười mà như không: “”Tôi muốn làm gì, em cũng không ngăn được.””
Anh vừa nói, một vừa đưa tay vuốt tóc mai cô: “”Nghe lời, dậy ăn cơm.””
Nghe thấy anh nói, Mộ Cẩm Vân giơ tay lên đẩy anh ra: “”Anh đừng động vào tôi, tự tôi đi!””
Cô vừa nói, vớ lấy áo choàng dài một bên, bước xuống giường.
Trên bàn ăn để rất nhiều hộp đồ ăn, bên ngoài bọc giấy bạc, lúc mở ra vẫn còn nóng hổi.
Mộ Cẩm Vân mở một chén canh, khẩu vị không tốt, cô chỉ ăn một chén cơm trắng chan canh.
Tống Lâm ngồi ở đối diện nhìn cô, nhưng cô giống như không có cảm giác, sau khi ăn xong đứng dậy trở về phòng.
Cô lúc này ngược lại không mấy mệt nhọc nữa, nhức đầu cũng khá hơn, chỉ trong cổ họng khó chịu, bất quá không mở miệng nói chuyện ngược lại cũng tốt.
Tống Lâm không đi theo cô vào phòng, cô ngồi ở mép giường, nhớ tới xế chiều hôm nay thấy tin tức liên quan tới Chi Tử, sắc mặt càng ngày càng trầm.
Cô trở về tìm Tống Lâm tính sổ, nhưng mà quay đầu lại, vẫn để anh chiếm thượng phong.
“”Vốn hôm nay muốn đưa em đi đến một nơi, đáng tiếc, em bị bệnh.””
Tống Lâm không biết vào lúc nào, anh ngồi bên cạnh cô, tay rơi lên mặt cô.
Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu mắt lạnh nhìn anh, không có nửa phần nao núng.
Anh tựa hồ cảm thấy không thú vị, thu tay về: “”Em hẳn là biết, nếu thật sự sản phẩm trang điểm của họ có thêm phụ gia vượt mức, vậy thì Chi Tử chắc là xong rồi. Bây giờ bên cạnh em có hai con đường, tôi không ép em, emi có thể đi, cũng có thể ở lại.””
Anh nói xong, đứng lên: “”Khóa cửa đã lưu dấu vân tay em, có thể rời đi bất cứ lúc nào.””
Dứt lời, Tống Lâm đi.
Mộ Cẩm Vân ngồi ở đó, nhếch mép.
Nhiều năm rồi, anh vẫn là như vậy.
Nói là cho cô hai con đường, nhưng anh lấp kín con đường còn lại.
Sau buổi tối ngày hôm đó, mỗi ngày ba bữa ăn có người dẫn đến, nhưng Tống Lâm cũng không xuất hiện nữa.
Ngày thứ năm, Mộ Cẩm Vân mới đi.
Cô trở về căn hộ, liên lạc Trần Đông Kiệt, giải thích nguyên nhân mình biến mất mấy ngày nay.
Trần Đông Kiệt ngược lại không nói gì, chuyện đến nước này, hai người đều không biết nói gì.
Hồi lâu, là Trần Đông Kiệt mở miệng trước: “”Cô Cẩm Vân, lần này xem ra chúng ta hợp tác không thành rồi.””
Anh không ngờ Tống Lâm sẽ rộng rãi như vậy vì Mộ Cẩm Vân, một mực giữ nguyên dự án không nhả lại có thể chia cho nhà họ Trần bọn họ một góc bánh.
Anh ban đầu hợp tác cùng Mộ Cẩm Vân, cũng là vì dự án đó, bây giờ được như nguyện, cũng không cần thiết tiếp tục nữa.
Doanh nhân, lưỡng bại câu thương cũng không phải kết quả gì tốt.
Mộ Cẩm Vân cười: “”Không liên quan, là tôi thêm phiền toái cho anh.””
“”Cô Mộ khách sáo.””
“”Tôi chuẩn bị một phần quà tặng cho anh, coi như báo đáp anh mấy ngày nay giúp đỡ.””
Trần Đông Kiệt hơi cảm thấy hứng thú: “”A, là cái gì?””
“”Anh Trần không cần gấp gáp, đến lúc đó anh sẽ biết.””
Cúp điện thoại, Mộ Cẩm Vân thay một bộ quần áo, sau đó xuống lầu đón một chiếc xe taxi.
Sau bốn năm, một lần nữa đứng ở trước cửa Samsung, cô đã không còn là người có thể tùy ý ra vào.
Cô biến mất bốn năm, ở Samsung rất nhiều người đều đã quên cô từng tồn tại.
Nhân viên lễ tân thấy cô, nói phải thông báo Lý Minh Việt trước.
Mộ Cẩm Vân gật đầu, ở một bên chờ.
Nhận được điện thoại của nhân viên lễ tân, Lý Minh Việt sửng sốt.
Những ngày qua Tống Lâm âm tình bất định, mới vừa rồi trong buổi họp, anh đã thôi lửa cháy tứ tung.
Người khác không biết tại sao, anh nhưng rõ ràng.
Nhiều năm qua, có thể khiến Tống Lâm đột nhiên như vậy, cũng chỉ có một mình Mộ Cẩm Vân.
Anh ngược lại không ngờ Mộ Cẩm Vân sẽ đích thân tìm tới cửa, không để ý Tống Lâm trong phòng làm việc đang đang bực bội, vội vàng gõ cửa: “”tổng giám đốc Lâm, cô Cẩm Vân tới.””
“”Cho cô vào.””
Mộ Cẩm Vân không ngồi bao lâu, nhân viên lễ tân bước tới cung cung kính kính mời cô đi lên.
Đi thang máy riêng.
Sau bốn năm trở về nơi này, tâm trạng Mộ Cẩm Vân bình tĩnh hơn so với tưởng tượng.
Lý Minh Việt thấy cô liền tiến lên đón: “”Cô Cẩm Vân.””
Cô nhìn anh, gật đầu, nhưng không có quá nhiều biểu cảm.
Hai người đã từng coi như đồng nghiệp, quan hệ không tệ, Lý Minh Việt cũng giúp cô không ít, nhưng bởi vì Tống Lâm, bây giờ hai người gặp mặt, cũng chỉ còn lại khách sáo.
Lý Minh Việt đẩy cửa phòng làm việc ra: “”Cô Cẩm Vân, tổng giám đốc Lâm ở bên trong chờ cô.””
“”Cám ơn.””
Cô quay đầu nhìn anh, nhấc chân đi vào.
Cửa bị đóng lại, cô