Chương 323: Hình như em cướp mất vợ anh rồi
“,”“Em thích ăn cơm cùng người khác như vậy, sao không mời cả anh Hoài Cẩn cùng chúng ta đi ăn một bữa cơm.” An Kim Hiền vừa mới đi khỏi, từ bên cạnh đã truyền đến một giọng nam lạnh lùng.
Mộ Cẩm Vân quay đầu nhìn Tống Lâm, cầm điện thoại ra: “Anh nói cũng đúng, cũng lâu lắm rồi em không hẹn anh Hoài Cẩn ăn cơm đấy.”
Cô vừa nói dứt lời, mặt Tống Lâm bỗng nhiên chuyển thành màu đen.
Mộ Cẩm Vân đắc ý cười vui vẻ, bỏ điện thoại vào túi, vừa theo Tống Lâm đi vào phòng làm việc vừa hỏi: “Tổng giám đốc Lâm vẫn chưa xong việc sao?”
Bây giờ mỗi khi cô gọi anh là Tổng giám đốc Lâm, đều sẽ cong môi mỉm cười mang theo chút đùa giỡn trong giọng nói.
Tống Lâm sớm đã quen với việc cô được nước lấn tới, chỉ thản nhiên nhìn cô hỏi: “Không phải cô Lâm nói muốn đến tìm tôi ăn cơm sao?”
Ơ, nói như vậy nghĩa là anh đang đợi cô tìm anh đi ăn cơm sao?
Mộ Cẩm Vân nhướng mày, thấy anh đang lấy áo khoác ở bên cạnh mặc vào, nhanh chóng bước qua đó khoác lấy cánh tay anh: “Được rồi, vậy bây giờ em đến tìm anh ăn cơm đây.”
Những ngày cuối tháng sáu của Hà Nội đúng là nóng thật, hơn sáu giờ chiều rồi mà vẫn nóng như vậy.
Thời tiết nóng thế này, Mộ Cẩm Vân cũng không cảm thấy ngon miệng cho lắm, ăn được một chút đã không ăn nổi nữa, cô ngồi trên ghế ngắm nhìn Tống Lâm ở phía đối diện.
Liệu có phải lúc còn nhỏ anh cũng từng bị Tống Nguyên dạy dỗ nghiêm khắc, nếu không tại sao đến ngồi ăn cơm mà cũng tao nhã, nghiêm chỉnh như thế.
Phát hiện ánh mắt của cô, Tống Lâm ngẩng đầu lên nhìn, đầu mày khẽ động, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Lúc chiều em có nộp hồ sơ ở mấy nơi, sáng mai có hai buổi phỏng vấn.”
“À.”
Anh phản ứng rất hờ hững, không giống như cô tưởng tượng cho lắm.
Mộ Cẩm Vân cứ tưởng Tống Lâm sẽ phản đối việc mình đi ra ngoài làm, suy cho cùng thì Samsung là công ty lớn như vậy, bây giờ cô cũng được tính là một trong những người nắm giữ công ty, vậy mà cô không về Samsung làm, lại chạy đi chỗ khác tìm việc, đừng nói đến Tống Lâm, chắc hẳn người khác đều cảm thấy đầu óc cô có vấn đề rồi. Vậy mà kết quả là Tống Lâm lại chỉ nói một tiếng “à’.
Mộ Cẩm Vân khẽ nhíu mày, nhìn anh một hồi, chỉ thấy anh đang cúi đầu uống canh, cuối cùng mới nhịn được mà không hỏi.
Sáng sớm mai Mộ Cẩm Vân có hai buổi phỏng vấn xin việc, cô tranh thủ lúc Tống Lâm còn ở trong thư phòng liền đi tắm, sau đó nhân lúc anh đi tắm, cô ở trên giường ngủ say mất rồi.
Sáng hôm sau, khi chuông báo thức vừa kêu, cô đã vươn tay tắt rồi.
Cô nhìn quanh thấy Tống Lâm đã không còn ở trên giường. Từ trước đây anh đã quen dậy sớm rồi, hiện tại vì vết thương sau lưng vẫn chưa cắt chỉ, chân cũng chưa hồi phục hoàn toàn nên không thể chạy bộ, tập thể dục, nhưng mỗi ngày vẫn quen việc dậy sớm như vậy.
Cô vừa đánh răng rửa mặt xong bước xuống dưới lầu, đã thấy Tống Lâm đang ở trong nhà bếp nấu há cảo.
Mộ Cẩm Vân khẽ cười một tiếng, đi về phía đó: “anh Lâm, anh bây giờ lại yêu thích cảm giác đứng trong nhà bếp sao?”
Tống Lâm nhìn liếc qua cô: “Anh sợ đợi em dậy nấu bữa sáng anh sẽ chết đói mất.”
“…”
Hai người cùng ăn bữa sáng xong, Tống Lâm đích thân đưa cô tới công ty đã hẹn cô đến phỏng vấn hôm trước.
Công ty này là công ty đa quốc gia, vị Tổng giám đốc điều hành hiện tại là người Hồng Kông, vị Giám đốc tiếp thị đã nghỉ việc từ năm ngoái rồi, hôm nay Mộ Cẩm Vân đến đây chính là để ứng tuyển vị trí Giám đốc tiếp thị.
Cũng gần một năm rồi cô không đến nơi làm việc, về sau chuyện của Trâm Anh chính là điểm đen lớn nhất trên con đường sự nghiệp của cô.
Nhưng chuyện đó cũng là vấn đề không thể tránh khỏi, vì vậy lúc đó khi cô biết chuyện, cũng không cảm thấy có gì kinh ngạc.
Mộ Cẩm Vân mỉm cười, nhìn thẳng vị Tổng giám đốc ngồi ở chính giữa: “Tổng giám đốc Lý, người xưa có câu: đã dùng người thì không nghi ngờ, đã nghi ngờ thì không dùng người. Nếu quý công ty đã cho tôi cơ hội này, điều đó chứng minh quý công ty công nhận năng lực của tôi. Còn về vấn đề này, tôi cảm thấy cũng không có gì để giải thích cả, chuyện đó từ nửa năm trước đã rõ chân tướng cả rồi, tôi cùng lắm cũng chỉ tính là tin tưởng nhầm người mà thôi. Mọi thứ mà tin tức đã nói, chính là câu trả lời của tôi.”
Tổng giám đốc Lý nhìn cô mỉm cười: “Cô Cẩm Vân, tôi rất thích cô.”
Cô cũng rất đúng mực: “Cảm ơn ông.”
Nói là rất thích, nhưng lại cũng không đưa ra câu trả lời ngay.
Sau khi từ công ty đi ra ngoài, Mộ Cẩm Vân cho thẳng số điện thoại của Nhân sự công ty này vào danh sách đen.
Hôm nay là đối phương lựa chọn cô, nhưng cũng là cô lựa chọn đối phương.
Cô đi đến bên đường, đưa tay vẫy một chiếc taxi, nhanh chóng đi đến công ty còn lại, công ty Thụy Hiên.
Kể ra Tổng giám đốc công ty Thụy Hiên này cũng là một người đặc biệt, hồi còn trẻ tại Đà Nẵng sáng lập nên Thụy Hiên, sau đó đem Thụy Hiên giao cho Giám đốc chuyên nghiệp chăm lo, con mình thì đưa vợ đi du lịch khắp thế giới.
Mấy năm nay, Thụy Hiên phát triển càng ngày càng nhanh, hai năm trước đã thành lập thêm một chi nhánh ở Hà Nội.
Mộ Cẩm Vân đã từng đi du học, sau khi về nước từng làm thư ký cao cấp ở Công ty Samsung, sau đó lại từng có 3 năm kinh nghiệm khởi nghiệp, mặc dù khoảng thời gian nửa năm phía sau đó ở Tín Phúc cũng không phải quá tốt, nhưng đối với công ty thật sự muốn tìm kiếm nhân tài mà nói, cũng không tính là gì cả.
Đây là lần đầu tiên Mộ Cẩm Vân gặp Tổng giám đốc Công ty Thụy Hiên, không giống trong tưởng tượng của cô cho lắm, một người hơn ba mươi tuổi, so với Tống Lâm trông có vẻ còn trẻ trung hơn một chút.
Đối phương lật xem hồ sơ của cô, trực tiếp hỏi thẳng luôn hai vấn đề: “Cô Cẩm Vân, xin hỏi cô có yêu cầu gì về mức lương không? Nếu như cô đồng ý, ba năm sau, tôi bằng lòng chia cho cô năm phần trăm cổ phần của công ty, cộng thêm … “
Cô cái gì cũng chưa nói, vậy mà anh ta đã đem các điều kiện đãi ngộ nói ra rồi.
Mộ Cẩm Vân rụt rè hỏi: “Tổng giám đốc Phương, anh không còn vấn đề khác nữa sao?”
“À, có, không biết Tổng giám đốc Lâm liệu có bận tâm việc cô thường xuyên tăng ca hay không?”
“…..”
Trong vòng không đến mười phút, Mộ Cẩm Vân đã bị sự thẳng thắn của Phương Duệ