Chương 334: Anh rất tham lam và muốn nhiều hơn thế nữa
“,”Mộ Cẩm Vân cũng biết bản thân cô gần đây thực sự có chút bận, nhưng Phương Duệ bỏ mặc vị trí ông chủ, cô không thể bắt ông chủ trở về bảo ông ấy đi làm được.
“Em bận thêm một khoảng thời gian nữa thì xong rồi.”
Cô mềm lòng trước, Tống Lâm hừ lạnh một tiếng, cuối cùng cũng không nói gì thêm nữa.
“Tối nay ăn gì?”
Tống Lâm nghiêng đầu lại liếc nhìn cô một cái, không lên tiếng.
Mộ Cẩm Vân biết anh lại tức giận rồi, đưa tay kéo vạt áo của anh, nhưng anh vẫn không để ý đến cô, nghiêm túc lái xe.
Cô có chút buồn cười, Tống Lâm có đôi khi khiến cô cảm thấy giống như một đứa trẻ, phát cáu rất nhanh, đương nhiên, nó cũng đi rất nhanh.
Cô thu tay về và ấn huyệt thái dương.
Khi xe dừng đèn đỏ, Tống Lâm vẫn còn tức giận bỗng nhiên mở miệng nói: “Em định không dỗ dành anh à?’’
Mộ Cẩm Vân sửng người giây lát, sau đó nhướng mày, nhún vai: “Là anh không để ý đến em mà.”
“Hừ.”
Anh hừ lạnh một tiếng: “Em làm việc gì đều thích bỏ cuộc giữa chừng sao?”
“Không phải a.”
Vừa nói cô vừa cúi đầu cười: “Em muốn về nhà rồi dỗ dành thật tốt.”
Giọng nói của cô rất nhẹ nhàng, nếu như trong xe không phải chỉ có hai người bọn họ, Tống Lâm đoán chừng mình sẽ không nghe thấy.
Ban đầu anh vẫn còn tức giận, nhưng khi nghe được những lời cô nói, sắc mặt anh mới miễn cưỡng mà dịu lại.
Tống Lâm chọn một nhà hàng mới mở, có lẽ là do mới mở, nên lúc bọn họ đến thì khách ở đây vẫn còn khá đông.
Nhưng mà, Lý Minh Việt sớm đã giúp bọn họ đặt chỗ trước, Tống Lâm báo tên của mình, người phục vụ dẫn họ đến một bàn trống.
Bầu không khí của quán rất tốt, đèn hơi mờ, trước sân khấu lớn có một cây đàn piano, vừa vào chỗ ngồi thì tiếng đàn piano đã vang lên.
Mộ Cẩm Vân không ý thức được mà nghiêng đầu nhìn sang, người chơi đàn là một người đàn ông hai mươi lăm hay hai mươi sáu tuổi, mang phong cách Anh Quốc, động tác uyển chuyển, từ xa nhìn vào, anh ta thực sự toát lên vài phần quý tộc.
Cô đang định thu hồi ánh mắt, thì nghe thấy giọng nói của Tống Lâm truyền đến: “Em đang nhìn cái gì vậy?”
Mộ Cẩm Vân sửng người giây lát, sau đó thu hồi lại ánh mắt mà nhìn sang hướng của anh, phát hiện sắc mặt của anh không được tốt.
Cô nhướng mày: “Không có gì.”
“Ăn ở hai lòng.”
Khóe miệng của anh co rút lại, không nói chuyện, sắc mặt lạnh lùng không ngừng uống nước chanh.
Mộ Cẩm Vân chống tay lên bàn, nâng cằm lên nhìn anh, không nói chuyện, chỉ cười.
Các loại món ăn được đưa lên, Tống Lâm bắt đầu cử động, nhíu mày: “Anh ta đẹp trai hơn anh sao?”
Nghe được lời nói này của anh, Mộ Cẩm Vân gần như không thể nhịn được mà bật cười.
Tống Lâm cứ một mực nghiêm túc hỏi, cô sợ nếu lúc này mà cô bật cười, sắc mặt của anh đoán chừng sẽ khó coi hơn.
Cô nhịn cười, vội vàng lắc đầu: “Không có, anh Tống Lâm là đẹp trai nhất!”
Sau khi cô nói xong, sợ anh không tin, cô lại nói thêm một câu: “Em nói thật đấy.”
Suy cho cùng, trong mắt của kẻ si tình thì đều hóa Tây Thi cả.
Đương nhiên, câu cuối cùng đó cô không dám nói ra.
Tống Lâm nhìn cô một lúc: “Ăn đi.”
Mộ Cẩm Vân cúi đầu cười, cô vừa nhìn thấy rõ ràng trong đáy mắt của anh thoáng qua một ý cười. Cô ăn khá chậm, sau khi Tống Lâm ăn xong, cô mới ăn hết được hai phần ba.
“Em muốn nghe bài nào?”
Khi anh đột nhiên hỏi điều này, Mộ Cẩm Vân sửng người giây lát, nhất thời không phản ứng kịp: “Bài gì cũng được.”
“Ồ.”
Anh trả lời một tiếng, sau đó thong thả ung dung lau tay.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh, có phần khó hiểu: “Làm sao vậy?”
“Em tiếp tục ăn đi.”
Nói xong, anh đứng dậy đi về hướng phía trước sân khấu.
Mộ Cẩm Vân nhìn anh từng bước từng bước đi về phía cây đàn piano, không biết anh đã nói gì với người chơi đàn, nhưng rất nhanh, anh đã ngồi trước cây đàn piano.
Giai điệu quen thuộc vang lên, Mộ Cẩm Vân rất nhanh đã nghe ra được, đó là một bài hát tiếng Anh đã khá lâu: “My love”.
Cô nhấp một ngụm nước trái cây, ngước đầu nhìn thẳng về hướng anh.
Hai người cách nhau gần chục mét, cô thật sự không thể nhìn rõ anh, nhưng mà cô vẫn chắc chắn rằng, Tống Lâm đang nhìn mình.
Sau khi hoàn thành bài hát, Tống Lâm mới vừa đứng dậy. thì bỗng nhiên có một người phụ nữ bước tới.
Mộ Cẩm Vân đứng cách sân khấu không xa, nên có thể nhìn thấy sắc mặt của Lâm Tống đang lạnh dần.
Cũng không biết là anh đã nói cái gì, người phụ nữ đó bất ngờ chạy đến, cầm bông hoa hồng mà nhà hàng đã chuẩn bị để trang trí ở trên bàn ăn đặt vào tay cô: “Vị phu nhân này, chồng cô thật sự rất đẹp trai!”
Mộ Cẩm Vân hơi xấu hổ, ngẩng đầu lên, thì phát hiện Tống Lâm đang nhìn mình.
Dưới ánh đèn, nhìn cả người của anh đều toát lên vẻ lạnh lùng, nhưng đôi mắt đen láy nhìn thẳng vào cô.
Mộ Cẩm Vân cười, dùng khẩu hình miệng nói với anh hai từ: “Về nhà.”
Trong giây tiếp theo, người đàn ông nhấc chân và bước tới chỗ cô.
“Nghe có hay không?”
“Nghe rất hay.”
Anh đưa tay dắt cô đi, không nói thêm lời nào nữa.
Mộ Cẩm Vân nghiêng đầu nhìn anh, đủ có thể nhìn thấy được vẻ đắc ý trong đáy mắt của anh.
Cô đưa bông hồng ở trên tay: “Mượn hoa cúng Phật đi, anh Tống Lâm.”
Anh liếc mắt nhìn, có chút ghét bỏ: “Không cần.”
Hoa được người khác tặng, cô cũng không biết xấu hổ mà đem tặng lại cho anh?
Mộ Cẩm Vân liếc mắt nhìn đóa hoa hồng trong tay: “Nhìn rất đẹp.”
Kết quả là ngay khi lời vừa mới nói xong, bông hồng ở trên tay cô đã bị anh lấy đi.
Khi đi ngang qua thùng rác, Tống Lâm trực tiếp ném bông hồng đó vào.
“Hoa nở đúng lúc đẹp như vậy, sao anh lại vứt đi?”
“Xấu xí.”
Mộ Cẩm Vân nhướng mày, nghiêng đầu nhìn anh: “Tống Lâm, anh có phải là đang ghen không?”
Vừa nói xong, cô đưa tay chạm vào anh.
Anh cúi đầu liếc mắt nhìn cô, không nói lời nào, dáng vẻ giống như không muốn để ý đến cô.
Cô hừ nhẹ một tiếng: “Nhưng mà bông hoa này vốn là muốn tặng cho anh, rõ ràng