Phu Nhân Em Thật Hư Hỏng

Chương 47


trước sau

Chương 47: Mộ Tinh Anh, cô cứ chờ xem Mặc dù trên tâng hai có nhà vệ sinh nhưng Mộ Cẩm Vân không đi.

Cô thật ra không phải là muốn đi vệ sinh mà cô chỉ là cảm thấy, trước đây cô đối với hai mẹ con Mộ Tinh Anh thực sự là quá yếu đuối và nhân từ.

Nếu họ đã quá đáng như vậy, vậy thì tiếp theo, cô sẽ cho họ biết rằng, Mộ Cẩm Vân cô không phải là người dễ bắt nạt.

Ngày hôm nay, Tống Lâm đã dạy cho cô.

Một bước cũng không nhường, tiếp cận từng bước mội.

Mộ Tỉnh Anh tự nhiên nghe rất rõ cuộc trò chuyện ở dưới tầng vừa rồi, cô †a nhìn Mộ Cẩm Vân đi tới, sắc mặt hơi tái xanh nhưng cũng không dám nói gì.

Mộ Cẩm Vân nhìn cô ta và đi từng bước về phía cô ta với nụ cười chế nhạo.

Mộ Tinh Anh chưa bao giờ nhìn thấy Mộ Cẩm Vân như thế này, cô ta không biết tại sao Mộ Cẩm Vân như vậy lại khiến cô ta cảm thấy có chút sợ hãi.

Cô ta vô thức lùi lại một bước, nhưng người cô ta lại đang dựa vào lan can nên cho dù có lùi lại một bước thì người vẫn bị lan can chặn lại.

Cô ta nhìn Mộ Cẩm Vân bước từng từng bước một đi tới, không khỏi có chút hoảng sợ: “Mộ Cẩm Vân, cô muốn làm gì?” Nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Mộ Tinh Anh, Mộ Cẩm Vân cười chế chạo, chống tay lên lan can rồi cúi đầu xuống trước mặt cô ta, khóe miệng hơi nhếch lên lạnh lùng: “Tôi không muốn làm gì hết, chỉ là cô thích mưu tính sau lưng †ôi như vậy, vậy thì tôi sẽ cho cô hài lòng”.

Nói xong, cô đưa tay lên vỗ vỗ vào mặt của cô ta: “Mộ Tinh Anh, cô cứ chờ xem” Mỗi người đều có giới hạn của mình, Mộ Cẩm Vân cũng từng là người hiền lành nhưng lòng tốt của cô sau những lần bị tổn thương liên tiếp do Mộ Đình Nam đã biến thành sự thù hận vô cùng lớn.

Mộ Đình Nam là người đầu tiên mà cô rat ay trả thù nhưng điều đó không có nghĩa là cô sẽ bỏ qua cho hai mẹ con Lương Thu Trà.

Sau khi nói xong, cô quay người giãm lên giày cao gót rồi từng bước rời đi.

Mộ Tinh Anh nhìn theo bóng lưng của Mộ Cẩm Vân, nhớ tới câu nói vừa rồi của cô, sắc mặt cô ta tái đi.

“Điên, điên rồi”.

Điên rồi? Nghe được lời nói của Mộ Tỉnh Anh, Mộ Cẩm Vân không thể nhịn được bật cười.

Cô cho dù có điên thì cũng là bị bọn họ làm cho phát điên.

Khi cô bước xuống, Mộ Đình Nam vẫn giữ nguyên dáng vẻ trước khi cô lên tâng, người đang ngồi ở đó không động đậy gì, trên trán không ngừng chảy xuống mồ hôi lạnh.

Nhìn thấy Mộ Cẩm Vân đi xuống, ông ta ngẩng đầu nhìn cô Vânt cái dường như muốn nói điều gì đó nhưng Mộ Cẩm Vân không thèm để ý tới ông ta, trực tiếp bước đến bên cạnh người Tống Lâm: “Tống Lâm, tôi xong rồi”.

Cô nở nụ cười, hoàn toàn khác với Mộ Cẩm Vân điên loạn vừa rồi.

Tống Lâm nhìn cô, hơi nhướng mày rồi vươn tay ôm cô: “UR”.

Đầu ngón tay anh hơi lạnh nên khi nắm tay cô, khi những đầu ngón tay ở trên tay cô, Mộ Cẩm Vân vô ý thức rùng mình.

Có lẽ nhận ra được hành động của cô nên Tống Lâm đột nhiên nghiêng đầu nhìn cô Vânt cái.

Cô mím môi đi theo anh ra khỏi biệt thự nhà họ Mộ.

Ngay khi hai người rời khỏi, Mộ Tỉnh Anh từ trên tâng chạy xuống: “Ba.

Mộ Cẩm Vân đó có phải bị điên rồi không?” Lương Thu Trà trừng mắt nhìn cô †a, giơ tay ra kéo và ra hiệu cho cô ta không nói.

Mà lúc này, Mộ Đình Nam ngồi trên ghế sô pha đã không phản ứng lại với lời Tống Lâm vừa rồi.

Năm đó, sau khi Tần Sanh Dung rời đi không lâu thì ông ta đã lén lút chuyển cổ phần mà bà ấy để lại cho Mộ Cẩm Vân chuyển thành tên của mình.

Chuyện này, đừng nói đến Mộ Cẩm Vân mà ngay cả Lương Thu Trà cũng không biết.

Bây giờ Tống Lâm lại đột nhiên bảo người lật lại chuyện này, hơn nữa còn nhắc nhở ông ta nuốt vào như thế nào thì phải nhổ ra như thế đó.

Ba mươi phần trăm cổ phần, tổng cộng trong tay ông ta nắm giữ chỉ có năm mươi phần trăm, điều này có nghĩa ông ta phải bỏ ba mươi phần trăm cổ phần ra, vậy có khác gì Sinh Nguyên đổi chủ? Ông ta liếc nhìn hai mẹ con Lương Thu Trà, ánh mắt đó đáng sợ đến mức Mộ Tinh Anh

không dám thở mạnh.

“Mẹ, Mộ Cẩm Vân có phải điên rồi không?” Cho đến khi Mộ Đình Nam rời đi thì Mộ Tinh Anh mới kéo Lương Thu Trà lại một chút.

“Cô ta vừa rồi lại có thể bảo con cứ chờ xem, có phải cô ta bị điên không?” Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Mộ Cẩm Vân, Mộ Tinh Anh cảm thấy sởn gai ốc.

Nghe được lời nói của cô ta, Lương Thu Trà cau mày: “Con ít khiêu khích Mộ Cẩm Vân đi, cô ta bây giờ không giống như trước kia, Tống Lâm cũng không phải là người mà chúng ta có thể đụng vào”.

“Nhưng mà mẹ, bây giờ không phải là vấn đề con có khiêu khích cô ta hay không mà cô ta rõ ràng là muốn…” “Được rồi, dù sao thì con sau này gặp cô ta thì con chỉ cần khiêm tốn lại là được rồi”.

Trong lòng Lương Thu Trà cũng rất khó chịu, bà ta dù thế nào cũng không nghĩ tới năm mươi phần trăm cổ phần trong tay Mộ Đình Nam thì có ba mươi phần trăm là của Mộ Cẩm Vân.

Nếu như thực sự giao ba mươi phần trăm cổ phần cho Mộ Cẩm Vân vậy thì cổ đông lớn nhất Sinh Nguyên chẳng phải sẽ trực tiếp thay đổi thành Mộ Cẩm Vân sao? Vừa nghĩ tới chuyện này thì bà ta không cam lòng.

Bà ta đã kết hôn với Mộ Đình Nam nhiều năm như vậy nhưng chưa từng có được bất cứ thứ gì, vốn dĩ cho rằng chịu đựng đến khi Mộ Đình Nam chết rồi thì tốt xấu gì cũng có thể lấy được Sinh Nguyên từ trong tay ông ta nhưng hiện thực lại nói với bà ta là ba mươi phần trăm cổ phần của Sinh Nguyên là của Mộ Cẩm Vân sao? Bà ta tức giận đến mức mặt tái xanh, dùng tay véo chặt vào lòng bàn tay mình, vẻ mặt lúc này giống như muốn ăn tươi nuốt sống Mộ Cẩm Vân.

Trong xe.

Lòng bàn tay Mộ Cẩm Vân chảy mồ hôi không ngừng, cô nghiêng đầu nhìn tay của mình, từ vừa nãy cho đến giờ Tống Lâm vẫn luôn nắm tay cô, cho dù bây giờ đã lên xe nhưng anh dường như vẫn không có ý định buông tay ra.

Cô cũng không dám nói, bàn tay cũng không dám cử động, cả người cứ cứng đờ như vậy ngồi đó.

Quá trình này tiếp tục kéo này nửa giờ đồng hồ, cho đến xe chiếc xe dừng lại ở bên dưới căn hộ, Tống Lâm vẫn luôn nhắm chặt hai mắt lúc này mới mở mắt ra nghiêng đầu nhìn về phía cô, vốn dĩ đang nắm tay cô cũng buông ra.

“Cô lên đi, tôi còn có việc”.

Anh nói một cách bình tĩnh, Mộ Cẩm Vân nghe thấy như được giải tỏa gánh nặng trong lòng, nhanh chóng gật gật đầu, đẩy cửa xe rồi xuống xe như chạy trốn: “Tổng giám đốc Lâm, tôi lên trước”.

“Ừ”, Anh trả lời một câu rất bình thản, sau khi Mộ Cẩm Vân nghe thấy liền đóng cửa xe lại, sau đó lùi lại một bước.

Chiếc xe chậm rãi rời đi từ trước mặt cô, cô đứng ở đó nhìn chiếc xe đang chạy càng lúc càng xa, thở phào nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.

Cô cúi đầu nhìn lòng bàn tay của mình, bên trên toàn là mồ hôi lạnh.

Chỗ chảy ra mồ hôi không chỉ có lòng bàn tay mà sau lưng của cô cũng toàn là mồ hôi.

Nhưng cũng may, Tống Lâm đi rồi, chỉ còn lại một mình cô, nếu không cứ tiếp tục như vậy thì cô không biết cô có gục ngã không.

Cô thực sự không hiểu Tống Lâm, chuyện xảy ra ngày hôm nay khiến cô cho đến bây giờ vẫn ngỡ ngàng.

Cô yêu cầu Tống Lâm đi cùng cô đến nhà họ Mộ, thực ra mục đích lớn nhất là hành lang trưng bày tranh ảnh của Tần Sanh Dung còn những cái khác cô hoàn toàn không nghĩ đến, cũng không biết gì.

Nhưng Tống Lâm lại giúp cô giải quyết mọi chuyện trong một lần và cách xử lý này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của cô.

Thu hồi suy nghĩ của mình, Mộ Cẩm Vân dự định tới đâu hay tới đó.

Cô xoay người định quay vào trong căn hộ, nhìn thấy trời đã nhá nhem tối, sau khi nghĩ một chút, Mộ Cẩm Vân vẫn tìm một chỗ ở quảng trường gần đó để giải quyết bữa tối.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện