17.
Tôi bị cơn buồn ngủ áp đảo nên không thể tỉnh táo hoàn toàn, cả người chẳng làm được gì, thở hổn hển một hồi, hơi thở tràn ngập mùi mật hoa thơm ngát.
Mới đầu ngón tay còn có thể nắm lấy tay áo người trước mặt, nhưng chút sức lực này hệt như tuyết tan ra trong lòng bàn tay nóng rực của hắn.
Là, là Nghiêm Thù Lân đang ôm tôi sao?
Chẳng phải hắn đã hứa không động vào tôi rồi à, hay tôi đang mơ? Nhưng nếu là mơ thì sao cảm giác lại chân thực thế chứ?
Tôi rất hối hận vì mình không tỉnh táo mà sơ ý ngủ mất.
Ngủ ngay bên cạnh Nghiêm Thù Lân, sao tôi có thể lơ là cảnh giác như vậy! Hắn quả là đáng sợ như trong truyện, ngoài mặt không tỏ vẻ gì nhưng sau khi tôi ngủ lại hạ dược.
Chắc không phải hắn cho tôi uống thuốc độc đấy chứ?
Tôi càng nghĩ càng thấy có lý nhưng không thể ngồi dậy móc họng nôn ra, nghĩ mình khó khăn lắm mới có cơ hội sống, thế mà giờ lại sắp chết, vừa sợ vừa đau lòng, đôi mắt nhắm nghiền ứa ra mấy giọt lệ.
Cảm nhận được tay Nghiêm Thù Lân chạm vào gò má, tôi nghẹn ngào kêu tên hắn.
"Đừng giết ta......" Tôi thều thào cầu xin hắn, "Ta không muốn chết, xin ngươi......"
Càng nói nước mắt càng tuôn như mưa.
Âm thầm khóc một hồi, tôi nghe thấy Nghiêm Thù Lân nói: "Không giết ngươi đâu."
Dứt lời, hắn giơ mu bàn tay lên lau sạch nước mắt cho tôi.
"Đó, đó là độc đúng không?" Tôi hơi tỉnh táo lại, mơ màng dụi mặt vào lòng bàn tay hắn, khóe mắt vẫn đang ứa nước, nhỏ giọng hỏi hắn.
Nghiêm Thù Lân nói: "Không phải độc."
Nghiêm Thù Lân trong truyện là kẻ tráo trở hai mặt, cũng chẳng phải chính nhân quân tử biết giữ lời.
Lẽ ra tôi không nên tin hắn, nhưng