Trần Tiểu Nghiên ngừng một lúc, ngẩng đầu, Lý Du Du đang nhìn chằm chằm cô.
“Tớ có gì đáng để ngưỡng mộ chứ? Tớ vừa mới ly hôn, không có gì cả, chuyện trong nhà lại loạn thành một đống.” Cô tiếp tục cắt táo, nói xong, trong lòng cũng cảm thấy chua xót.
Lý Du Du không phản ứng, mất một lúc sau mới hừ một tiếng thật thấp: “Nhưng cậu có anh chàng họ Nguyễn kia, vừa đẹp trai vừa giàu có, lại đáng tin cậy.
Có anh ấy, những thứ khác có là gì chứ?”
Trần Tiểu Nghiên cười: “Cho dù người ta có đẹp trai và giàu có hơn nữa thì cũng có liên quan gì đến tớ chứ.
Cậu đừng nghĩ lung tung…”
“Nghĩ lung tung gì chứ? Tiểu Nghiên, đến tớ cũng nhìn ra, chẳng lẽ cậu không cảm thấy gì sao?”
“Cảm thấy cái gì?”
“Tình cảm của anh ấy đối với cậu đó.” Lý Du Du trừng to mắt, giống như còn mê mẩn hơn Trần Tiểu Nghiên, lại nói: “Đến cả Phạm Chí Thành cũng nói như vậy.”
Cả người đột nhiên hơi cứng lại, Trần Tiểu Nghiên cảm thấy trái táo trong tay dường như không cắt được nữa, rất lâu sau mới thở dài một hơi: “Không phải đâu.
Có thể là anh Nguyễn quan tâm tớ, nhưng không phải là kiểu mà cậu nghĩ đâu.”
“Vậy thì là kiểu gì?”
Cô cầm dao tiếp tục cắt táo: “Chỉ là vì, tớ trông giống mối tình đầu của anh ấy… Phạm Chí Thành nói như vậy, mà bản thân anh ấy cũng đã thừa nhận.”
“Mối… tình đầu?” Lý Du Du lại càng không tin, im lặng một lúc rồi đè thấp giọng chậc hai tiếng: “Ba mươi mấy tuổi rồi, sao còn nghĩ đến mối tình đầu gì nữa chứ? Già mồm thôi, bây giờ làm gì còn đàn ông đơn thuần như vậy nữa.”
Liên quan đến vấn đề riêng tư của người khác, Trần Tiểu Nghiên cũng không tiện nói quá nhiều, cô hơi cong môi đưa một miếng táo vào tay Lý Du Du, nói: “Việc này đúng là có hơi phức tạp, nhưng sự thật chính là như vậy.
Cậu đừng đề cao tớ quá, một người phụ nữ đã ly hôn như tớ sao có thể thu hút được người như vậy chứ? Những việc anh ấy làm đều có suy nghĩ và mục đích của anh ấy cả.”
Lý Du Du nhận lấy táo, bỏ vào miệng, nói không rõ ràng: “Được rồi, cậu nói như vậy thì như vậy.
Dù sao tớ cũng không lo nổi, chuyện của bản thân tớ còn đang sứt đầu mẻ trán đây.”
Trần Tiểu Nghiên nghiêng đầu, thấy trên mặt cô ấy cuối cùng cũng hơi tức giận, trong lòng bất giác mà thở phào một hơi: “Cậu cũng đừng nghĩ nhiều quá, chăm sóc sức khỏe cho tốt.
Đợi Kim Trạch Ân thấy tin nhắn cậu để lại rồi tìm đến đây, tất cả sẽ được giải quyết hết thôi.
Nói không chừng, qua mấy ngày nữa, mình có thể uống rượu mừng của hai người rồi.”
Lý Du Du ngây người một lúc, không biết đang nghĩ gì, cúi đầu một lúc lâu, chán nản nói: “Cũng có thể anh ấy sẽ không bao giờ đến…”
“Cậu làm gì bi quan như vậy?” Trần Tiểu Nghiên nửa trêu chọc: “Có phải khi có cục cưng rồi thì người ta hay đa sầu đa cảm như vậy không? Lấy khí thế trước đây của cậu ra nào, nếu anh ta mà dám không trở về thì có đuổi theo đến chân trời góc bể cũng phải đào cho ra anh ta.”
Câu nói này khiến Lý Du Du bất giác cười lên, nói: “Được, mượn lời nói của cậu, như vậy được rồi chứ?”
“Như vậy còn tạm được.” Trần Tiểu Nghiên cũng cười thành tiếng.
Ăn xong một trái táo, Lý Du Du nằm xuống, vẫn quay đầu qua một bên, không nhìn rõ sắc mặt.
Trần Tiểu Nghiên cũng không biết nên nói gì nữa.
Dù sao đùa thì đùa, nhưng trước khi sự việc có một kết quả rõ ràng, thì có lẽ vẫn sẽ luôn thấy bất an.
Bây giờ, việc duy nhất có thể làm là chờ đợi, cho dù có suy nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô ích, đều không có lợi với ai cả.
Buổi tối, Trần Tiểu Nghiên ngủ trên sofa trong phòng bệnh.
Sofa hơi chật, cô vẫn luôn không ngủ sâu giấc.
Ban đêm, khi điện thoại để bên gối rung lên một cái, cô lập tức tỉnh dậy.
Là tin nhắn Nguyễn Chi Dập gửi đến, nói là đã báo cảnh sát, người cũng đã bắt được trong đêm rồi, bây giờ đang bị nhốt trong trại giam.
Hiệu quả này thật nằm ngoài dự liệu của cô.
Trần Tiểu Nghiên vội trả lời lại một tin nhắn, nói với anh ta là cô biết rồi.
Cô lại mang theo chút áy náy mà cảm ơn: Cảm ơn sự giúp đỡ của anh, tối như vậy mà còn liên luỵ anh phải vất vả bên ngoài, làm phiền anh rồi.
Tin nhắn vừa gửi đi không bao lâu, bên kia đã trả lời: ‘Đều là chuyện nhỏ.
Cô vẫn chưa ngủ sao?’
‘Tôi vừa tỉnh dậy.’ Trần Tiểu Nghiên đánh một hàng chữ.
Nguyễn Chi Dập rất nhanh lại gửi đến một tin nhắn, nói là mặc dù Vương Chí Lương đã bị