Lời vừa dứt, Kỳ Thanh sửng sốt, cô ngơ ngác nhìn Lục Uyển Đình, hoài nghi liệu cô có nghe lầm, "Chị vừa nói cái gì?"
Lục Uyển Đình ôm lấy má cô, ánh mắt ấm áp dịu dàng, nhìn đôi môi đỏ tươi lại mọng nước như cánh hoa hồng, nhẹ nhàng mà hôn nhẹ "Từ thời đại học, em đã thích tôi rồi đúng không?"
Nếu có cái đuôi nhỏ, hiện tại Lục Uyển Đình chắc đã bay lên tận trời xanh.
"Không có." Kỳ Thanh quay đầu phủ nhận, ánh mắt xuyên qua ô cửa kính, đem lực chú ý dời ra cảnh đêm bên ngoài, nỗ lực làm cho bản thân bình tĩnh.
Nhưng mà, mặt đã sớm đỏ cả lên bán đứng nội tâm đang cố gắng bình tĩnh của mình.
Lục Uyển Đình xoay đầu Kỳ thanh lại, cúi đầu cắи ʍút̼ lên môi Kỳ Thanh, lửa trong người đang muốn áp xuống lại bị Lục Uyển Đình châm dầu thêm nữa, tim Kỳ Thanh đập nhanh lên không cách nào cưỡng chế được.
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của Lục Uyển Đình, cô nên biết, Lục Vân Tạ chính là cái cô em chồng không đáng tin, sẽ đem chuyện mình thích Lục Uyển Đình nhiều năm rồi nói cho chị gái nghe.
Lục Uyển Đình buông đôi môi Kỳ Thanh ra, tay chống lên bệ cửa sổ nâng cơ thể cô lên, cười nói, "Trợ lý Hoa nhắn cho tôi một cái tin, nói đó là mật khẩu của cửa nhà, không bao lâu lại nói với tôi là nhắn nhầm."
Cô vuốt mái tóc dài đang hỗn độn của Kỳ Thanh, "Em nói xem như vậy có trùng hợp không, cái mật khẩu kia, vậy mà chính là mã số sinh viên của tôi."
Trợ lý Hoa đang cùng giám đốc Lưu ăn cơm, cảm giác sau lưng lành lạnh.
Hoá ra không phải Lục Vân Tạ bán đứng cô, mà người bán đứng cô chính là trợ lý của cô, Hoa Cẩm Nghiên!
Kỳ Thanh kiếm một cái cớ, "Em vô tình thấy được mã số sinh viên của chị, cho nên mới nói trợ lý Hoa lấy cái đó làm mật khẩu." Đánh chết cô cũng không thừa nhận, "Dùng sinh nhật làm mật khẩu không an toàn, người khác có thể đoán ra được."
"Phải không?" Lục Uyển Đình nhướng mày, "Vậy tại sao mật khẩu nhà em lại là mã số sinh viên của tôi?"
Trợ lý Hoa cuối cùng đã nói bao nhiêu lời a!
"Cô ấy nói cho chị?" Trong lòng Kỳ Thanh trống rỗng, cảm giác cả người không thoải mái lắm.
Lục Uyển Đình gật đầu, "Lúc cô ấy gửi mật khẩu cho tôi, không cẩn thận lộ ra, mật khẩu nhà em cũng là cái này."
Sau khi các cô kết hôn, Kỳ Thanh đã xoá mật khẩu đi, cô từng suy đoán mật khẩu có phải là sinh nhật cô hay không, vậy mà không nghĩ đến đó lại là mã số sinh viên của cô.
So với sinh nhật, mã số sinh viên là duy nhất, càng có thể chính xác biết được đó là ai.
Kỳ Thanh không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận.
Cô cắn môi, thừa nhận, "Từ thời đại học, em đã chú ý đến chị."
"Chỉ là chú ý thôi sao?" Tay đang đặt bên tai nhẹ nhàng di chuyển đến cằm Kỳ Thanh, "Chẳng lẽ không phải là thích tôi sao?" Cô cười trêu ghẹo, "Em mơ ước tôi bao lâu rồi?"
Lục Uyển Đình cười tự tin, giống như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của cô, không thể trốn thoát hay phủ nhận, tất cả đều vô vị.
Kỳ Thanh nhỏm người, ôm lấy eo Lục Uyển Đình ngồi dậy, "Em thích chị tám năm. Từ năm nhất đến bây giờ, em vẫn luôn thích chị, lúc sinh nhật chị, em sẽ tặng cho chị món quà nhỏ, sau đó chị tốt nghiệp đến tập đoàn Lục Thị làm việc, em lại tặng hoa. Tặng hoa hồng champagne đã 6 năm."
Trong lúc Lục Uyển Đình không biết gì cả, cô đã lén làm rất nhiều chuyện, âm thầm biểu đạt tình cảm của cô đối với Lục Uyển Đình.
Cô nắm lấy bàn tay Lục Uyển Đình, các ngón tay tách ra, mười ngón tay của cả hai đan vào nhau, gắt gao nắm lấy tay nhau, "Lần đầu tiên, nhìn thấy chị ở thư viện, em không tự chủ được mà thích chị, mà động tâm với chị." Ngực phập phồng, chưa bao giờ cô lại khẩn trương như bây giờ.
Ngay cả cái đêm, cô giao cả cơ thể mình từ tinh thần đến thể xác cho Lục Uyển Đình cũng không khẩn trương như lúc này.
"Lần đầu tiên nhìn thấy tôi, là ở thư viện lầu 8 sao?" Lục Uyển Đình hỏi.
Kỳ Thanh kinh ngạc, "Sao chị biết?"
Lục Uyển Đình cười kéo tay Kỳ Thanh, nhẹ nhàng mà hôn lên mu bàn tay Kỳ Thanh, "Trên khung ảnh em mang đến nhà tôi, trên ảnh bối cảnh chính là lầu tám ở thư viện."
Lúc ấy, Kỳ Thanh nói với cô lý do chụp tấm hình đó, là vì lần đầu đến thư viện, chụp làm kỷ niệm.
Giờ phút này, Kỳ Thanh thành thật nói cho Lục Uyển Đình nghe, "Đúng vậy. Lúc đó là lần đầu em gặp chị, ở lầu 8 của thư viện, đứng gần chỗ chị đang lựa sách, cầm hết quyển sách này đến quyển sách khác lật xem nhưng lại không có mượn mà đặt lên kệ sách. Tấm ảnh kia em chụp để làm kỷ niệm."
"Sau lưng tấm ảnh có câu nói kia..." Lục Uyển Đình đã từng lấy tấm ảnh từ trong khung ra xem, ngoài ý muốn lại phát hiện, sau tấm ảnh lại có hàng chữ viết một câu.
Gặp người, có được người.
"Không phải nói với A Châm, mà là nói chị." Kỳ Thanh có chút thẹn thùng, vẫn là nên nói thật với Lục Uyển Đình, "Nửa câu đầu là lúc rửa ảnh xong đặt vào khung ảnh, em viết lên. Nửa câu sau, là ngày dọn đến nhà chị viết."
Nghe xong, Lục Uyển Đình mới hiểu, đây là hai câu nói, không phải một.
Lục Uyển Đình kích động, cười cong khoé miệng, vậy bức ảnh kia là Dương Châm chụp giúp Kỳ Thanh, cô cho rằng câu nói kia là nói với Dương Châm.
"Thật là tôi sao?" Đột nhiên, Lục Uyển Đình hoảng hốt không dám khẳng định.
Kỳ Thanh muốn trả lời bằng một nụ hôn sâu, cô nghiêng đầu nhắm mắt lại, chậm rãi mà hướng về phía Lục Uyển Đình.
Hai đôi dán lên nhau, Kỳ Thanh nhiệt tình như lửa mà mút lấy đôi môi mềm mại của Lục Uyển Đình, một nụ hôn vừa sâu vừa dài kết thúc, Kỳ Thanh vẫn chưa đã thèm, lại lưu luyến mà hôn thêm hai cái.
"Từ nhỏ đến lớn, em chỉ thích chị, chỉ hôn qua chị, ngoài ba mẹ em ra, em chỉ cùng chị ngủ trên một chiếc giường." Mối tình đầu yêu thầm là Lục Uyển Đình, nụ hôn đầu cũng cho Lục Uyển Đình.
Lục Uyển Đình sẽ không biết được, chính cô có bao nhiêu thích Lục Uyển Đình, khó có thể khống chế được bản thân làm ra những hành vi giống kẻ biếи ŧɦái.
"Kỳ Thanh." Lục Uyển Đình nhẹ gọi tên Kỳ Thanh, cười nói với cô: "Sơ tam năm đó, cô bé đáng yêu mà tôi gặp được, chính là em."
Lục Uyển Đình đang suy nghĩ có nên đem chuyện cô ở đại học gặp được Kỳ thanh nói cho Kỳ Thanh biết hay không, thì Kỳ Thanh đã bóp lấy mặt cô, oán hận tức giận mà nói: "Em liền đoán được người kia là em, cái từ đáng yêu này chị chỉ dùng để khen em."
Lục Uyển Đình không dưới một lần nói cô đáng yêu, cái này ở trong lòng Lục Uyển Đình đã ấn định dành cho cô hai từ đáng yêu, Lục Uyển Đình sao có thể dùng nó để khen người khác.
"Nếu tôi lấy từ đáng yêu khen người khác thì sao?" Lục Uyển Đình chán sống rồi cho nên hỏi.
Kỳ Thanh hơi híp mắt, "Vậy em đem chị nhốt ở trong nhà, mỗi ngày chỉ thể gặp em, cũng chỉ có thể nói em đáng yêu."
"Kỳ Thanh." Sắc mặt Lục Uyển Đình bỗng nhiên nghiêm túc, đôi môi giật giật, ba chữ này quá nặng, dưới mắt Kỳ Thanh, cô không có biện pháp nói ra được, Lục Uyển Đình ôm lấy Kỳ Thanh, dựa vào vai cô nàng, nghiêng đầu ở bên tai Kỳ Thanh nhẹ giọng lại thong thả, từng câu từng chữ cẩn trọng mà nói, "Chị yêu em."
Trái tim đập gia tốc, giống như động cơ hoạt động hết công sức, Kỳ Thanh cảm giác trái tim của cô như nứt đôi.
Điều duy nhất cô có thể làm bây giờ, là ôm chặt lấy phần tình yêu này, Kỳ Thanh ôm chặt lấy Lục Uyển Đình, cánh tay buộc chặt lại, lại chặt thêm chút nữa, tự như muốn hợp thể với nhau.
Lỗ tai tê tê dại dại, lời ngon tiếng ngọt, Kỳ Thanh cắn nhẹ lên lưỡi mình, có cảm giác đau truyền đến, những chuyện vừa xảy ra đều là thật, không phải nằm mơ.
"Chị yêu em mười mấy năm sao?"
Lục Uyển Đình phủ nhận, "Vậy thì không có."
Sơ tam là lần đầu cô gặp Kỳ Thanh, chỉ là cảm thấy Kỳ Thanh quá đáng