Hai mươi mấy năm giao tình với nhau, Kỳ Thanh thích ăn gì Dương Châm biết rất rõ, trong chốc lát đã gọi xong đồ ăn.
"Cậu và Hà học tỷ nói cái gì với nhau vậy?" Dương Châm rót chén trà, nhà hàng này thường cung cấp trà lúa mạch, mùi lúa mạch thơm nồng, vị có hơi chua, cô không thích uống cho lắm, mỗi lần đến đây chỉ nhìn Kỳ Thanh uống.
Dương Châm đem trà đặt trước mặt Kỳ Thanh, Kỳ Thanh không khách khí mà bưng lên uống, "Nói vài câu xã giao thôi."
Trong nhà hàng, người đông chen chúc, xung quanh đều là tiếng người nói chuyện, Kỳ Thanh đem đề tài chuyển lên Trương Tiêu Mộc, "Cậu gần đây thế nào, có phải đổi bạn gái mới không?"
"Đổi?" Cô căn bản không có bạn gái!
Người phục vụ nhanh chóng mang nước chanh cùng với rau trộn, Dương Châm cầm đôi đũa lên nói, "Gần đây khá bận, không có thời gian đổi bạn gái, một cái Trương tiểu thư đã mệt rồi."
Kỳ Thanh buông ly trà lúa mạch, cầm lấy đũa gắp hạt đậu trong dĩa rau trộn, giống như sơ ý hỏi, "A Châm, thân phận của vị Trương tiểu thư kia, cậu biết sao?"
"Hình như là phú nhị đại." Dương Châm nhìn Kỳ Thanh, "Đột nhiên hẹn mình đi ăn cơm, vì muốn tìm hiểu tin tức của Trương tiểu thư?"
"Mình đây là quan tâm đến bạn thân mình nha." Kỳ Thanh gắp một viên xí muội bỏ vào trong chén Dương Châm, mới đặt vào lại gắp trở lại.
Cái này là có ý gì?
Dương Châm vì động tác của cô mà chút ngẩn ra, Kỳ Thanh cười giải thích, "Sợ Uyển Đình biết mình gắp đồ ăn cho cậu, chị ấy sẽ ghen."
Xí muội chua ngọt loại nhập khẩu, Kỳ Thanh nhìn xí muội mà cười hàm ý, nghĩ đến sau này mà Lục Uyển Đình biết được việc này, lại phải ăn dấm, chua từ trong ánh mắt nồng ra bên ngoài.
Dương Châm mặt ghét bỏ, "Cậu ỷ việc mình thích cậu cho nên khi dễ mình chứ gì." Nhìn Kỳ Thanh gắp từng viên đậu quá mệt, Dương Châm cầm lấy cái muỗng mà múc.
Đột nhiên, nhắc tới cái chuyện thích này, Kỳ Thanh ngừng tay lại, Dương Châm đem cái muỗng đậu bỏ vào trong chén mình, ngước mắt nhìn cô một cái, cúi đầu nói "Thích kiểu bạn bè. Nếu là tình yêu, thì Lục Uyển Đình không có cửa."
"Cậu tự tin vậy sao?" Kỳ Thanh bỏ hạt xí muội vào trong dĩa.
Đỉnh mày Dương Châm nhọn lên, "Trực tiếp đến nhà cậu cầu hôn, mang theo ba mẹ mình cùng ba mẹ cậu áp cậu đến Cục Dẫn Chính lãnh chứng."
Lời nói này còn có chút hình ảnh từng trải, khi còn nhỏ cô và A Châm đi đến bên hồ nước chơi, rồi ba mẹ cả hai xuất hiện, không nói hai lời đã xách các cô đi về nhà, không có sức phản kháng.
Kỳ Thanh bị cô nàng chọc cười, "Vẫn là nói chuyện tình cảm của cậu đi, Trương Tiêu Mộc sẽ trở thành bạn gái cậu sao?"
"Sẽ không." Dương Châm gấp một miếng ngó sen lên ăn, ngó sen mềm ngọt còn thơm mùi rau quế, "Mình không thích kiểu phụ nữ có tính cách như vậy, thay đổi thất thường, tính quá xấu."
Nhớ tới ở bên ngoài nhà hàng thấy Hà học tỷ, Dương Châm chống cằm, "Cậu nói xem Hà học tỷ còn độc thân sao?"
"Đừng nói cậu thích kiểu phụ nữ như vậy sao?" Kỳ Thanh chịu kinh hách.
Tuy rằng cô đối với Hà Chỉ có bóng ma tâm lý không còn, nhưng bạn thân cô mà ở bên Hà Chỉ... thật đáng sợ hãi.
"Này chúng ta không phải đang nói nhảm sao? Nhìn phản ứng của cậu kìa." Dương Châm bậc cười, "Cậu sợ chị ấy biết rõ cậu quá sao, nhớ đến những chuyện từ đại học sao?"
"Trước kia sợ, hiện tại không sợ." Kỳ Thanh uống lên vài ngụm trà lúa mạch, nhớ tới Hà học tỷ cùng giảng viên Tiêu hay đi cùng nhau, "Hà học tỷ hình như có bạn gái..."
Món ăn chính đã được dọn lên, Kỳ Thanh và Dương Châm vui vẻ mà tâm sự, từ chuyện tình cảm thời đại học đến mấy chuyện lúc nhỏ, rồi lại nói qua giới giải trí gần đây có mấy tin hứng thú, đề tài nhảy liên tục, trời nam đất bắc gì cũng nói.
Tình cảm xa cách chỉ cần bữa cơm này mọi thứ dường như quay trở lại lúc đầu, đây chính là giao tình của hai người từ thuở thơ bé, sẽ không dễ dàng đoạn tuyệt.
Ăn hơn một giờ cuối cùng cũng ăn xong.
Rời nhà hàng, Kỳ Thanh để Dương Châm trở về văn phòng, nhưng Dương Châm đang rất cao hứng, một hai phải đưa cô đến bãi đỗ xe.
Xe Kỳ Thanh đậu ở trên mặt đất, rất gần cửa của cao ốc Đăng Phong, lên xe cài dây an toàn, Kỳ Thanh phất tay cáo biệt Dương Châm.
Đang muốn rời đi, nhìn qua cửa cao ốc Đăng Phong có một bóng dáng quen thuộc vẫn đang nhìn các cô bên này, Kỳ Thanh nhìn kỹ phát hiện đó là Trương Mộc Tiêu.
"A Châm, Trương Mộc Tiêu đang đợi cậu." Tay Kỳ Thanh đáp trên cửa sổ xe, cằm hất về phía cửa cao ốc cách đó không xa.
Nghe đến tên của Trương Mộc Tiêu, tâm tình Dương Châm liền không tốt, quay đầu nhìn người đó, mặt Dương Châm không tự giác mà trầm xuống, gương mặt vừa mới tô lại son môi cũng ảm đạm theo rất giống như người đang ra pháp trường, Dương Châm đi qua chỗ Trương Mộc Tiêu.
Kỳ Thanh nhìn trong chốc lát, nâng cửa sổ xe lên, một chân đạp ga rời khỏi cao ốc này, không thèm nhìn chuyện ồn ào phía sau.
Giờ đi làm buổi chiều, trợ lý Hoa ngồi tại chỗ làm việc mà chống đầu nhìn chằm chằm hướng cửa, tâm tư chỉ mong Kỳ tổng mau đến công ty.
Ngàn vạn mong chờ cuối cùng cũng thực hiện được, Kỳ tổng đã tới.
"Kỳ tổng." Người vừa xuất hiện ở cửa, trợ lý Hoa đứng dậy nhanh chân chạy qua, phanh lại trước mặt Kỳ Thanh, "Chị cuối cùng cũng tới!"
"Có chuyện gì gấp sao?" Buổi sáng trợ lý Hoa gửi cho cô báo cáo sự việc, hình như đâu có chuyện gì gấp.
Trợ lý Hoa gật đầu, "Đêm qua chị không đi ăn tối, sáng hôm nay trợ lý giám đốc Hoa gọi cho em." Cô đi theo Kỳ tổng vào văn phòng tổng tài, "Giám đốc Hoa muốn hẹn chị tối nay đi ăn."
Kỳ Thanh ngồi xuống ghế, trợ lý Hoa thở dốc, chỉ có một việc nhưng cố ý phải nói dong nói dài, "Vốn dĩ em muốn nói trực tiếp với chị nhưng nghĩ đến chị và Lục tổng ngủ chung với nhau, lỡ đâu làm cô ấy thấy được, sợ Lục tổng hiểu lầm chị và giám đốc Hoa."
"Tôi cùng cô ấy có chuyện gì hiểu lầm?" Mỗi lần đến công ty, trên bàn luôn có đống văn kiện, mở máy tính, mở văn kiện, một bên xem một bên nghe trợ lý Hoa nói chuyện.
"Kỳ tổng, giám đốc Hoa muốn hẹn ăn tối." Trợ lý Hoa ở câu này càng nhấn mạnh thêm, cường điệu nói, "Cô ấy muốn hẹn riêng."
Kỳ Thanh ngẩng đầu, ánh mắt vi diệu mà nhìn trợ lý Hoa, trợ lý Hoa khom người đến gần, "Kỳ tổng, hiện tại chị là người đã có vợ, phải duy trì khoảng cách với bất cứ người nào nha."
"Vậy sao em còn đến gần tôi vậy?"
Gương mặt trợ lý Hoa có chút suy sụp, trầm mặc vài giây, nói ra một câu không biết xấu hổ, "Em không có giống những người khác nha, em là Cẩm Nghiên của chị."
"..." Hiện tại, cô sa thải trợ lý Hoa, hẳn là còn kịp đi.
Trợ lý Hoa nhát gan, nói xong lập tức lúng túng, " Kỳ tổng, chị đáp ứng đi sao?" Liền đem đề tài trở về chuyện ăn tối.
Kỳ Thanh suy xét trong chốc lát, "Tôi còn rất nhiều việc cần xử lý, nếu chỉ đơn thuần ăn tối thì không có thời gian."
Trợ lý Hoa đã hiểu, "Vậy em đây đi thăm dò, nếu không phải chuyện công thì sẽ khéo léo giúp chị từ chối."
Văn phòng yên tĩnh trở lại, ngẫu nhiên sẽ có tiếng lật trang giấy, tiếng cọ của ngòi bút trên mặt giấy, Kỳ Thanh xoa xoa giữa mày, thở nhẹ ra, những văn kiện