Không phải Lục Vân Tạ, vậy là ai?
Kỳ Thanh nhớ đến người bạn thanh mai trúc mã của mình, cô đỡ tay lái, lòng bàn tay đổ mồ hôi, "Không phải là a Châm chứ?" Giọng nói có chút hèn mọn.
Cô thật sự không dám nghĩ đến người bạn của mình đã tiếc lộ ít nhiều cho Lục Uyển Đình.
Lục Uyển Đình nhận ra được Kỳ Thanh đang khẩn trương, nhích người hướng qua chỗ Kỳ Thanh, nhướng mày cười nhạt, "Chuyện của em, cô ấy biết hết sao?"
Câu hỏi này như một câu khẳng định, trong lòng Kỳ Thanh lộp bộp, cố gắng trấn định, hỏi lại Lục Uyển Đình, "Có phải là cậu ấy hay không?"
Thấy Kỳ Thanh không có nhảy vào cái hố cô đào, Lục Uyển Đình cười cười nói "Không phải."
Xe rời khỏi nội ô thành phố, hướng đến núi Nam Hồ, trên đường thường xuyên có vài chiếc xe đi ngược lại.
Kỳ Thanh nghi hoặc, không phải cô em chồng cũng không phải người bạn thanh mai trúc mã, vậy không có khả năng khác a.
Không thể nào là bản thân cô nói cho Lục Uyển Đình.
Lục Uyển Đình là người gợi lên lòng hiếu kỳ của Kỳ Thanh, nhưng lại không chịu nói đáp án làm cho cả người cô khó chịu, "Rốt cuộc làm sao mà chị biết được?"
"Không nói cho em biết." Lục Uyển Đình cong khoé môi, vuốt ve chiếc nhẫn phỉ thuý trong tay.
Trong túi cô còn cất giấu chiếc nhẫn kim cương, vốn dĩ kế hoạch là sau khi từ suối nước nóng sẽ mang Kỳ Thanh đến trường học rồi mới cầu hôn.
Hiện tại xem ra, nhẫn kim cương phải để đến hôn lễ mới dùng được rồi.
Việc tổ chức hôn lễ khá rườm rà, váy cưới, chủ đề hôn lễ, nơi tổ chức, trang trí, những việc này đều không thể hấp tấp được, yêu cầu hai người phải thương lượng với nhau, không ít cặp đôi trước hôn lễ vì những vấn đề này mà chia tay.
Lục Uyển Đình nghiêng đầu nhìn Kỳ Thanh, những việc này, chờ sau khi ở suối nước nóng quay về rồi thảo luận.
Đến khu suối nước nóng, giám đốc khu nghỉ dưỡng đích thân mang các nhân viên ra đón tiếp các cô, Lục Uyển Đình từ trên xe xuống, từ ghế sau ôm lấy bó hoa hồng mang ra.
Nhìn thấy các cô, mặt giám đốc tươi cười đón chào, nhìn thấy chiếc nhẫn phỉ thuý trên tay Lục Uyển Đình, trong lòng có chút cảm thán, đều nói Lục tổng rất kín tiếng không thích khoe khoang, hôm nay sao lại mang chiếc nhẫn phỉ thuý?
Hắn rất yêu thích phỉ thuý, liếc mắt một cái đã nhìn ra được chiếc nhẫn trên tay Lục tổng là hàng cực phẩm. Buổi đấu giá mùa xuân năm nay, một chiếc vòng phỉ thuý chất ngọc y chang vậy đã ra giá 2 tỷ 2 rồi, chiếc nhẫn của Lục tổng, cầm đi đấu giá, định giá cũng phải ở mức hai trăm triệu.
Giám đốc thu hồi tâm trí ở câu chuyện bán đấu giá lại, đứng trước mặt Lục tổng nói, "Lục tổng, phòng đã chuẩn bị xong."
Kỳ Thanh từ trên xe đi xuống, giám đốc rất có tiền đồ, lập tức chào hỏi cô, "Xin chào, Lục phu nhân."
Lại có một chiếc xe tiến vào khu nghỉ dưỡng, dừng lại bên cạnh xe các cô, Tần Phụ Tuyết và trợ lý Tô từ trên xe xuống dưới.
Lục Uyển Đình liếc mắt nhìn hai người, rồi nhìn giám đốc nói, "Giám đốc Trần, phiền chuẩn bị thêm một phòng cho trợ lý Tô giúp tôi."
"Vâng."
Giám đốc Trần vừa mới đáp ứng, Tần Phụ Tuyết mặt vô cảm mà nói, "Là hai phòng, tôi và trợ lý Tô mỗi người một phòng."
"..." trợ lý Tô sửng sốt vài giây, mới phụ hoạ theo, "Ân, hai phòng, tôi và cố vấn Tần tách ra ngủ." Ánh mắt cô phức tạp mà nhìn Tần Phụ Tuyết
Giao chìa khoá xe cho nhân viên làm việc ở suối nước nóng, Lục Uyển Đình một tay ôm hoa, một tay nắm lấy tay Kỳ Thanh, đi theo giám đốc Trần lên nhận phòng.
Phía trước là một đôi ân ái thân mật với nhau, còn phía sau là một đôi mặt vô cảm đi bên nhau, giữa hai người cách nhau 50 cm, trợ lý Tô nhìn khoảng cách của các cô, trong lòng thở dài.
Không biết Tần Phụ Tuyết nghĩ như thế nào.
Cũng đúng, quan hệ của các cô chưa xác định, ngủ qua cùng một chiếc giường, lúc uống say hôn môi nhau, lúc tỉnh táo thì cũng đã nắm tay nhau, nhưng chưa có một câu nói nào xác định quan hệ của hai người.
Vào thang máy, trợ lý Tô và Tần Phụ Tuyết cũng gần nhau đôi chút, giờ này cũng là giờ cơm chiều, giám đốc Trần nhiệt tình giới thiệu một nhà hàng nhỏ trong suối nước nóng cho các cô, tiệm thịt nướng.
Lục Uyển Đình chỉ nghĩ đến việc cùng với Kỳ Thanh ở suối nước nóng ngâm trong hồ, vui đùa ở trong đó đến lúc hưng phấn thì có thể làm ra một ít chuyện thân mật yêu đương, quán thịt nướng không có phòng riêng, Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh đều không có hứng thú.
Mặt Tần Phụ Tuyết vô cảm nhìn con số trên thang máy, trên mặt cũng có hứng thú với việc này, trong lòng trợ lý Tô đang nghĩ đến ít chuyện, cúi đầu không phản ứng với giám đốc Trần.
Nhiệt tình giới thiệu nhưng không được đáp lại, giám đốc Trần im lặng, ngược lại cùng giới thiệu thiết kế bố cục của suối nước nóng.
"Đến nơi rồi." Giám đốc Trần dừng bước chân xoay người, thẻ phòng thứ nhất, "Lục tổng, đây là phòng của ngài và phu nhân."
Kỳ Thanh tiếp nhận thẻ phòng, mở cửa đi vào, giám đốc Trần mang trợ lý Tô và Tần Phụ Tuyết đến phòng của từng người.
Thiết kế ở trong phòng theo phong cách lãng mạn, chiếc rèm rủ xuống mặt đất, sàn nhà được làm bằng gỗ, từ phía trên đi qua, phát ra tiếng vang trên mặt đất, vang vọng trong phòng.
Kỳ Thanh buông Lục Uyển Đình ra, ở trong phòng đi dạo qua một vòng, vén tấm rèm lên nằm xuống giường, Lục Uyển Đình đang nghịch mấy bông hoa, không nghe tiếng động trong phòng, quay đầu lại nhìn nhìn.
Qua tấm màn che có một thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, Kỳ Thanh nằm nghiêng trên giường, cong môi lên, ôn nhu mà gọi cô, "Phu nhân ~"
Âm cuối ngân nga, câu dẫn người nghe là Lục Uyển Đình.
Cái nhìn này một khi đã nhìn liền không thể dời mắt đi được, tâm cứ bùm bùm, huyết áp tăng lên, cô buông bó hoa trong tay ra, vén tấm màn che kia lên, đi đến bên người Kỳ Thanh.
Phòng ở đây thấp hơn ở nhà rất nhiều, ván giường cao 20cm, trên mặt là một lớp nệm nhô lên thêm 10cm, tổng chiều cao chỉ tới 30cm.
Lục Uyển Đình cười câu dẫn lấy phu nhân của mình, lại cho người ta một cái hôn nồng nhiệt, lớp nệm mềm mại lún xuống, Kỳ Thanh khẽ rên lên một tiếng, câu lấy người Lục Uyển Đình lăn một vòng, đổi vị trí cho nhau.
"Cái giường này thật mềm." Kỳ Thanh chống tay bên người Lục Uyển Đình, nhìn Lục Uyển Đình không chớp mắt, trong mắt là một ngọn lửa nhỏ.
Lục Uyển Đình ôm lấy gương mặt Kỳ Thanh, cổ họng khát khô phát ra giọng nói hơi khàn, "Em càng mềm hơn." Cơ thể mềm mại lại ấm áp, mang theo mùi hoa hồng champagne, tâm bị khơi mào đến phát ngứa.
Kỳ Thanh cúi đầu, như gần như xa mà hôn môi với Lục Uyển Đình, "Trước kia, chị nói ngực em nhỏ."
"Không phải nhỏ." Lục Uyển Đình bậc cười, "Là vừa tay."
"Hử?" Kỳ Thanh không cao hứng.
Lục Uyển Đình ôn nhu mà hống người, "Vừa tay lại vừa mềm."
Hai người ở trên giường nháo với nhau, Kỳ Thanh muốn ngồi dậy, Lục Uyển Đình lại gắt gao ôm cô vào trong ngực, không cho cô rời đi.
Nhân viên gõ cửa, "Lục tổng, hành lý của ngài."
Là người tới đưa rương