Đinh... thang máy cũng đến nơi, cửa chậm rãi mở ra, trên hành lang truyền đến tiếng bước chân, lúc Kỳ Thanh và Tần Phụ Tuyết đi ra thang máy cũng vừa lúc Lục Uyển Đình kết thúc cuộc họp với cấp lãnh đạo từ trong phòng họp đi ra.
Lục Uyển Đình liếc nhìn qua thang máy, thấy người bước từ thang máy đi, cô lập tức đi qua, đến trước mặt Kỳ Thanh, Kỳ Thanh cười đem bó hoa trong tay đưa ra, "Tặng cho chị."
Một bó hoa bách hợp trắng.
Lục Uyển Đình nhận hoa, thuận tay nắm lấy tay Kỳ Thanh, "Cảm ơn em." Ánh mắt nhìn qua người bên cạnh Kỳ Thanh, cũng đang ôm bó hoa trong tay.
Vẫn là hoa hồng.
Trợ lý Tô đứng tại chỗ, ở xa xa mà nhìn Tần Phụ Tuyết, khoé miệng bất giác mà cong lên, nghĩ tới muốn đi qua nhưng lại chần chờ.
Người đứng ở cửa thang máy cũng nhìn cô.
Trợ lý Tô quyết định đi qua, tâm vừa lo lắng vừa bất an.
Cô đứng trước mặt Tần Phụ Tuyết, Tần Phụ Tuyết một câu cũng không nói, đem bó hoa hồng phấn trong tay đưa cho cô, khuôn mặt còn mang theo vẻ lạnh lùng.
Những người họp chung, không có ai quen biết Tần Phụ Tuyết, cho nên khi thấy có người tặng hoa trước mặt trợ lý Tô, mà còn đưa trước mặt Lục tổng, cho nên mọi người cùng nhau ném ánh mắt tò mò sang đây.
Mặt của mọi người đang rất nhiều chuyện.
Trợ lý Tô khắc chế xúc động trong lòng, ôm hoa cười với Tần Phụ Tuyết, "Hoa này là tặng cho tôi sao?"
Hoa đã ôm trong lòng, không phải đưa cho cô thì đưa cho ai?
Tần Phụ Tuyết gật đầu, "Ân."
Lục Uyển Đình và Kỳ Thanh đi vào văn phòng, trợ lý Tô ôm hoa hồng rồi kéo người tặng hoa đi vào văn phòng trợ lý của cô luôn.
"Sao hôm nay em lại có nhã hứng nghĩ đến việc tặng hoa cho tôi?" Đi vào văn phòng, trợ lý Tô đóng cửa lại, đặt hoa lên bàn rồi ôm lấy Tần Phụ Tuyết.
Rèm trong văn phòng còn chưa kéo lại, đối diện là thư ký nhỏ liếc mắt thấy được tình huống bên này. Tần Phụ Tuyết mắt nhìn thư ký nhỏ, cô bé đang lén nhìn hai người lập tức cúi đầu tránh né ánh mắt của cô, Tần Phụ Tuyết thu hồi ánh mắt quay lại cười trợ lý Tô, hành động bây giờ so với người ở hành lang như hai người, "Nhìn thấy hoa lập tức nghĩ đến chị."
"Không phải là Kỳ tổng nói em mua đấy chứ?" Trợ lý Tô nghĩ đến bó hoa bách hợp Kỳ Thanh ôm trong tay kia.
"Không phải mà." Tần Phụ Tuyết nói cho cô, "Là em tự mình muốn tặng hoa cho chị."
Hai người nói chuyện, thư ký Phó lại lén quan sát, Tần Phụ Tuyết phát hiện cho nên đẩy tay trợ lý Tô ra, đi qua kéo tấm rèm hạ xuống.
Trợ lý Tô cũng đi theo.
Kéo xong tấm rèn, Tần Phụ Tuyết xoay người, trợ lý Tô cong môi cười, lại ôm tiếp.
Bên cạnh là sô pha mềm mại, ngồi xuống phát ra tiếng cọ, trợ lý Tô kéo Tần Phụ Tuyết ngồi trên sô pha, ấn lấy bả vai cô.
"Trợ lý Tô..." Tần Phụ Tuyết bị trợ lý ấn ở trên sô pha, vừa mới mở miệng thì trợ lý Tô đang kề sát môi cô, nhẹ nhàng mà hôn lên đó.
Hiện tại, trợ lý Tô đã hiểu rõ vì sao Lục tổng và Kỳ tổng ở trong văn phòng mấy tiếng mà hôn nhau.
Ai nhìn thấy bạn gái của mình, làm sao mà nhịn không hôn cho được chứ?
Nhưng mà Tần Phụ Tuyết có thể nhịn.
Cô đẩy trợ lý Tô ra, vẻ mặt nghiêm túc cự tuyệt, "Chỗ này là văn phòng, chị đừng có làm như vậy."
Sự việc phát sinh ở đây làm trong lòng Tần Phụ Tuyết bỗng có một cảm giác như đang dùng quy tắc ngầm trong văn phòng.
Người ở trước mặt ngượng ngùng không cho trợ lý Tô hôn không cho ôm, chỉ mới vừa bước chân vào con đường đi làm việc giờ hành chính, không muốn bị gắn cái mác người mới leo trên người bà chủ.
"Được, không làm vậy nữa mà." Trợ lý Tô cười dựa vào lòng ngực, ôm lấy eo của cô, nhẹ nhàng nhéo nhéo, "Vậy em để tôi ôm một cái."
Mắt Tần Phụ Tuyết liếc qua eo mình, "Chị không cần làm việc sao?"
"Tôi có thể lén lười một lúc." Trợ lý Tô nhắm mắt nghe tiếng tim đập của Tần Phụ Tuyết, "Có Kỳ tổng ở đây, Lục tổng sẽ không kêu tôi."
Lục tổng không kêu cô nhưng mà Lục nhị tiểu thư sẽ gọi.
Lục Vân Tạ không thèm gõ cửa, trực tiếp mở cửa đi vào, trên tay còn cầm kẹo hỷ, nhìn hai người trên sô pha ôm nhau, Lục Vân Tạ bước chân ra khỏi văn phòng nhìn nhìn.
Đây đúng là văn phòng trợ lý.
Lá gan trợ lý Tô lớn thật, dám đem bạn gái đến văn phòng sao?
Hai người ở trên sô pha nhìn thấy Lục Vân Tạ liền tách ra, trợ lý Tô xấu hổ, "Nhị tiểu thư."
"Kẹo hỷ của chị tôi." Lục Vân Tạ cầm túi kẹo sau đó nói, "Hai người tiếp tục đi, không cần quan tâm tới tôi."
Lúc đi ra văn phòng, Lục Vân Tạ còn nhắc nhở hai người, "Đúng rồi, lần sau nhớ khoá cửa nha."
Không phải ai cũng sẽ nhớ chuyện gõ cửa trước khi đi vào.
Có một vết xe đổ ở văn phòng trợ lý Tô, lúc Lục Vân Tạ đi đến văn phòng chị mình, cô gõ cửa, đợi một lát mới đi vào.
"Chị, kẹo hỷ." Lục Vân Tạ cầm kẹo hỷ đi vào văn phòng, thấy chị cô và chị dâu đang cùng nhau cắm hoa.
"Kẹo hỷ của chị mà em còn muốn chia sao?" Lục Uyển Đình liếc nhìn em gái, tiếp tục đùa nghịch với mấy bông hoa bách hợp.
Lục Vân Tạ đi đến bên cạnh các cô, Kỳ Thanh nhận lấy kẹo hỷ, cười nói "Lục tổng, đây là kẹo hỷ của em."
Lục Uyển Đình hơi hơi mỉm cười, quay sang nhìn Kỳ Thanh, "Kẹo hỷ của em với ai vậy, Kỳ tổng?"
"Của em với chị."
Lục Vân Tạ: "..."
Nô tỳ cáo từ, không quấy rầy.
Lục Vân Tạ đi rồi, Kỳ Thanh từ trong túi lấy một viên kẹo sô cô la đút cho Lục Uyển Đình.
Viên kẹo sô cô la chính là vị rượu, cắn một cái, đầu lưỡi có thể nếm được mùi rượu, Lục Uyển Đình ôm lấy Kỳ Thanh, trao cho cô một nụ hôn vừa ngọt lại nồng nàn mùi rượu.
Trong miệng Kỳ Thanh tràn ngập hương vị của Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình cười nói, "Kẹo do phu nhân nhà chị chọn ăn thật ngon."
"Chị còn muốn nữa không?" Sắc mặt Kỳ Thanh ửng đỏ.
Ánh mắt Lục Uyển Đình lập tức sáng lên, cố ý đè thấp giọng nói lại mang theo chút khàn khàn, trêu ghẹo ngọn lửa nhỏ trong lòng Kỳ Thanh, cô ừ nhẹ, "Ừ, chị vẫn còn muốn ăn nữa."
Sao mà có thể nói kiểu muốn ăn kẹo mà giống như muốn ăn người ta vậy.
Kỳ Thanh lại lấy ra một viên nữa, lần này là kẹo sữa.
Lục Uyển Đình để Kỳ Thanh dựa vào sô pha, hương vị sữa trên đầu lưỡi hai người mà tan ra, nụ hôn ngọt ngào quấn lấy cả hai.
Sô pha vừa mềm lại đàn hồi, buổi sáng cũng đã có người lau qua, còn mang theo mùi hương dễ ngửi, hai người từ ngồi chuyển thành năm, Lục Uyển Đình kéo Kỳ Thanh nằm trên lòng ngực cô, máu nóng trong người dâng lên khó có thể khắc chế, cô xoa xoa tóc Kỳ Thanh, để giảm bớt.
Kỳ Thanh nhẹ thở dốc, cô lấy tay chống lên sô pha, giảm bớt trọng lực cho Lục Uyển Đình, cô hỏi Lục Uyển Đình, "Chị còn có nhiều việc làm phải không?"
"Đúng rồi." Lục Uyển Đình nhìn về phía bàn làm việc, "Đây là quý cuối của năm rồi, phải xem tiến độ hoàn thành các dự án, báo cáo kinh doanh của các công ty con, rồi báo cáo quý nữa. Chị vẫn chưa xem xong."
Kỳ Thanh đau lòng cho người thương, "Vất vả cho chị rồi."
"Ừ, rất vất vả." Lục