Trên đường đi đón Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh gọi điện thoại cho Dương Châm, bảo cô mang theo bạn gái đến chỗ hẹn.
"Nhất định phải mang bạn gái theo sao?" Dương Châm tắt máy tính lại, một bên nghe điện thoại một bên thu dọn lại bản thảo đặt lộn xộn trên bàn, cửa văn phòng của cô mở ra, trợ lý nhìn thấy cô đang dọn dẹp có chút khó khăn, rất có tiền đồ mà đi vào giúp một tay.
Dương Châm đứng sang một bên nhìn trợ lý thu dọn, nhìn ra bầu trời đầy mây, nói: "Mấy ngày nay cô ấy rất bận, không biết có thời gian cùng chúng ta ăn trưa không? Để mình hỏi cô ấy, nếu không có thời gian thì thôi, hai ta đi ăn vậy."
Dặn dò người đang lái xe cẩn thận rồi tắt điện thoại.
Chị gái của Trương Mộc Tiêu chính là Trương Hoàng Nhã, Kỳ Thanh liền xâu chuỗi lại một chút sự việc, Trương Mộc Tiểu bận rộn mà tập đoàn Trương Trạch lại ở Giang Lâm có dự án.
Ngẫm lại, Kỳ Thanh thấy chính cô lại thiếu sót không suy xét kỹ, Lục Uyển Đình và Trương Tiêu Mộc ăn trưa với nhau, sợ không thích hợp.
"Không có gì là không thích hợp cả." Lục Uyển Đình lên xe, sau khi nghe được lời Kỳ Thanh nói, cúi người hôn lên má Kỳ Thanh một cái, "Hiện tại, chị không phải là Lục tổng mà là phu nhân của em."
Hơi thở khi nói chuyện còn có mùi trà dễ ngửi, vậy là cả sáng nay, Lục Uyển Đình uống không ít trà, Kỳ Thanh ngửi ra mùi, tâm giống như bị chiếc lông chạm vào, lại có chút cảm giác ngứa ngáy.
Tối hôm qua, quá phóng túng, cho nên hôm nay mới cần uống nhiều trà để tỉnh táo.
Kỳ Thanh câu lấy cổ Lục Uyển Đình, đem nụ hôn bên má biến thành nụ hôn quấn quít với nhau, kính xe chỉ có tác dụng chắn gió chứ không có tác dụng không cho người bên ngoài nhìn vào bên trong, hai người ở trên xe thân mật với nhau, lễ tân ở trước toà nhà đã chiêm ngưỡng hết.
Ánh mắt từ kinh ngạc muốn dời đi chỗ khác nhưng lại luyến tiếc cười ngớ ngẩn, trong lòng cô lễ tân cảm thán, hoá ra Lục tổng rất dung túng cho Kỳ tổng, cô nghĩ rằng từ trước đến giờ Lục tổng luôn là người giữ hình tượng, chỉ lướt qua thôi.
Lục Uyển Đình cười xoa xoa tóc Kỳ Thanh, ánh mắt đảo qua đôi môi hồng hào, cài dây an toàn nói, "Lái xe đi thôi tiểu Kỳ tổng."
"Vâng, Lục tổng."
Từ tập đoàn Lục Thị đi qua chỗ của Dương Châm ăn trưa cũng rất nhanh, Dương Châm và Trương Tiêu Mộc đã tới trước, ngồi sẵn bên trong nhà hàng uống nước chờ các cô.
Đến nơi, Kỳ Thanh nhắn cho Dương Châm nhắn cho cô số bàn, hai người đi theo người phục vụ, sánh vai đến vị trí của Dương Châm.
"Lục tổng, Kỳ tổng." Người vừa đến, Trương Tiêu Mộc đã chủ động cùng các cô chào hỏi.
Lục Uyển Đình cũng mỉm cười đáp lại, ngồi xuống vị trí đối diện Dương Châm, Kỳ Thanh thấy vậy tự nhiên mà ngồi xuống vị trí đối diện Trương Tiêu Mộc.
"Gọi tôi là Kỳ Thanh được rồi." Kỳ Thanh cười nói, "Tôi với A Châm là bạn thân từ nhỏ."
Thanh mai trúc mã, bạn từ thời thơ ấu rất dễ làm người ta ghen, Lục Uyển Đình lại nhấn mạnh thân phận của mình, "Tôi là phu nhân của Kỳ Thanh."
Dương Châm: "... xin chào Kỳ phu nhân."
Lục Uyển Đình cong khoé môi cười thành tiếng.
Nhờ cái bàn che hai người, tay Kỳ Thanh âm thầm với qua giữ chặt tay Lục Uyển Đình, nhéo nhéo mấy cái không nhẹ không nặng.
Cảm giác được độ ấm của lòng bàn tay, khoé miệng Lục Uyển Đình cong lên thành hình cung, quay sang cười ôn nhu với Kỳ Thanh, nắm lại tay người kia.
Cho đến khi nhân viên phục vụ mang nước trà lên, hai người mới chịu buông tay.
Tốc độ lên món ăn của nhà hàng này rất nhanh, món khai vị và món ăn chính lần lượt được đưa lên, đảo mắt một cái đã đầy bàn.
Trương Tiêu Mộc bữa ăn này ăn có chút không tự nhiên.
Lúc Dương Châm gọi điện thoại cho cô, vừa đúng lúc chị cô đang ở bên cạnh, cho nên sơ ý thì cô đã nhận ra, cái người ở trong lòng chị cô nhiều năm qua, lại chính là Lục Uyển Đình.
Dương Châm và Kỳ Thanh nói nói cười giống như trước kia vậy.
Cả hai đều có người mình thích, cho nên Dương Châm hoàn toàn đem Kỳ Thanh trở thành bạn bè, "Thiệp cưới còn chưa thiết kế sao?"
Ngoại trừ làm phù dâu, Dương Châm còn tìm được tác dụng khác của mình, cô chủ động xin ra trận, "Mình giúp hai người thiết kế thiệp cưới được không?"
Thiết kế nội thất cũng là vẽ, mà thiết kế thiệp cưới cũng là vẽ, Dương Châm tự tin vào khả năng thiết kế của mình có thể thiết kế đẹp.
Kỳ Thanh hỏi ý Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình yên lặng mà nghe, lúc cần thiết mới nói một hai câu, thần sắc rất đạm nhiên, chỉ có lúc nhìn Kỳ Thanh, đôi mắt theo bản năng mà ôn nhu dịu dàng.
Nhưng mà nội tâm cô không hề như vẻ điềm đạm hào phóng, bàn tay đặt dưới bàn của cô nắm chặt thành quyền khi mà Dương Châm cười với Kỳ Thanh.
Nghe được Dương Châm muốn giúp các cô thiết kế thiệp cưới, tay cô nắm càng chặt.
Kỳ Thanh hỏi ý kiến của cô, suy nghĩ đầu tiên của cô là cự tuyệt.
Suy nghĩ thứ hai chính là Dương Châm đối với Kỳ Thanh chưa dứt hết tình cảm.
Nhưng mà không có khả năng chưa dứt hết tình cảm.
Lục Uyển Đình chuyển quyền quyết định lại cho Kỳ Thanh, "Em quyết định đi."
Lúc cô cười nói bảo Kỳ Thanh quyết định, bốn mắt hai người nhìn nhau, Kỳ Thanh có thể cảm giác được trong lòng Lục Uyển Đình không có ý cự tuyệt, lại quay sang cười vui vẻ với Dương Châm, cười đáp ứng, "Vậy làm phiền cậu rồi."
"Chúng ta quen biết nhau hai mươi mấy năm, cái này có gì mà phiền."
Hai người nói chuyện rất thoải mái, nói từ abc đến xyz, nói tới xyz rồi quay lại abc mà nói.
Sự chú ý của Lục Uyển Đình vẫn luôn ở trên người Kỳ Thanh, không chú ý ở trong bàn còn có người đang nhìn cô đánh giá.
Nhưng mà Kỳ Thanh lại nhận thấy.
Cô phát hiện thỉnh thoảng Trương Tiêu Mộc vẫn nhìn Lục Uyển Đình, ánh mắt của cô nàng mang theo sự đánh giá, tìm tòi, còn có một loại cảm xúc mà bản thân cô cũng không biết dùng từ gì để diễn tả.
Cô áp xuống sự tò mò trong lòng, tiếp tục cùng với Dương Châm nói chuyện.
Bữa ăn trưa sắp kết thúc, cuối cùng thì Lục Uyển Đình cũng đã nhận ra.
Cô nhìn Trương Tiêu Mộc, ánh mắt rất tự nhiên nhưng lại đâu đó có chút sắc bén, rất dễ dàng nhìn thấu tâm của đối phương. Trương Tiêu Mộc vì ánh mắt này mà lập tức rụt lại, vội vã cúi đầu trốn ánh mắt kia.
Lục Uyển Đình vẫn không thu hồi ánh mắt lại, nhìn Trương Tiêu Mộc mà kiếm chủ đề nói chuyện, "Còn không biết Trương tiểu thư làm công việc gì?"
Không thể tin được là Lục Uyển Đình không biết cô là em gái của Trương Hoàng Nhã, Trương Tiêu Mộc nghi hoặc, mở miệng trả lời Lục Uyển Đình, "Chỉ là một viên chức nhỏ trong công ty."
Lục Uyển Đình cười cười, không tiếp tục cuộc nói chuyện này nữa, cô buông đôi đũa, tập trung uống trà.
Sau đó, Trương Tiêu Mộc không dám nhìn Lục Uyển Đình nữa, khí thế trên con người này làm cho cô sợ hơn so với chị gái của mình.
Mà Trương Tiêu Mộc cũng cảm thấy bản thân cô kỳ quái, rõ ràng là Lục Uyển Đình chưa nói cái gì, chỉ thuận miệng hỏi một câu, lúc nói chuyện còn mang theo ý cười nhợt nhạt, nhưng mà cô lại cảm thấy sợ hãi không lý do.
Thời gian lúc này trôi qua sống một ngày mà như bằng một năm, rất dày vò.
Cũng may là lúc cô và Lục Uyển Đình nói chuyện vài câu thì bữa trưa này cũng kết thúc.
Dương Châm vẫy tay gọi phục vụ tính tiền, người phục vụ đưa hoá đơn, Lục Uyển Đình buông chén trà trong