Sắc mặt Lục Uyển Đình khẽ trầm xuống, tâm tình có chút vi diệu, Lục Vân Tạ đã đi rồi giờ quay trở lại gõ cửa, nghe được tiếng gõ cửa, Lục Uyển Đình đem điện thoại đặt trở lại chỗ cũ.
Kỳ Thanh đi mở cửa, Lục Vân Tạ đi thẳng đến sô pha, "Điện thoại em để quên ở đây."
Các sô pha chỉ có hai bước, Lục Uyển Đình cúi người cầm điện thoại lên, "Đây là cái này sao?"
"Vâng, đúng rồi." Lục Vân Tạ tiếp nhận điện thoại từ tay chị mình, rũ mắt đảo qua, thấy được tin nhắn Hà Chỉ gửi đến.
Tâm bỗng nhiên bất an.
Lục Vân Tạ nắm chặt điện thoại, khoanh tay đặt ở bên người.
Mới vừa rồi chị cô đưa điện thoại cho cô, chắc là không thấy tin nhắn Hà Chỉ gửi qua đây.
Mà khoan đã, tại sao cô lại chột dạ?
Lục Vân Tạ một lần nữa chào tạm biệt hai người, "Chị, chị dâu, em về nhà đây."
"Ừ, đi đường cẩn thận." Nhìn em gái rời khỏi nhà, Lục Uyển Đình nhíu mày nhẹ.
Kỳ Thanh khoá trái cửa xong quay trở lại phòng khách, nhìn thấy Lục Uyển Đình đứng bên cạnh sô pha thất thần, cô đi qua ôm lấy Lục Uyển Đình, đôi tay nhẹ nhàng hợp lại, khéo Lục Uyển Đình ngồi xuống ghế.
"Đang suy nghĩ gì vậy chị?"
Người đẹp ở bên người, Lục Uyển Đình nào còn có tâm tư suy nghĩ đến chuyện của em gái, sờ đè nặng Kỳ Thanh, cô không dám áp lên người mà để một phần cơ thể nằm trên sô pha, tay chống lên chỗ tựa của ghế, khoé môi cong lên, đem đề tài chuyển lên người Kỳ Thanh, "Đang suy nghĩ về phu nhân đáng yêu của chị."
Có chỗ nào đáng yêu!
Tay Kỳ Thanh đáp lên vai Lục Uyển Đình, đôi mắt long lanh hơi nhếch lên, ánh mắt say đắm, giống như tiểu yêu tinh đang câu dẫn người ta, tâm Lục tổng vì tiểu yêu tinh mà hỗn loạn, "Bây giờ, em có đáng yêu không?"
"Đáng yêu, muốn em..." Lục Uyển Đình tự mình kiểm nghiệm, cái tay đang chống trên thành ghế sô pha trượt qua eo, quấn lấy cả người Kỳ Thanh, nhìn Kỳ Thanh, từ từ mà cúi lại gần, đem cái chuyện muốn thành hiện thực.
Sợi tóc quấn quanh, Kỳ Thanh nhắm mắt lại, ngẩng đầu đón nhận tất cả dịu dàng của Lục Uyển Đình mang đến.
Nụ hôn dịu dàng dần dần trở nên cuồng nhiệt, nhiệt độ cơ thể dần dần tăng lên như nước trong chiếc bình đun siêu tốc, chỉ chốc lát từ ấm nước nguội thành nước sôi sùng sục, Kỳ Thanh nắm lấy áo Lục Uyển Đình, đâu đó có âm thanh từ trong cổ họng phát ra làm người nghe muốn đắm chìm trong âm thanh đó, Kỳ Thanh nhiệt tình mà đáp lại Lục Uyển Đình.
Nơi hẹn hò tốt nhất chính là ở nhà.
Từ sô pha đến nhà tắm, từ nhà tắm đến phòng ngủ, Kỳ Thanh dựa vào trong lòng ngực của Lục Uyển Đình mà thở dốc, câu nói trên bờ môi bảo dừng lại không biết bao nhiêu lần, nhưng mà mọi thứ vẫn không dừng lại.
"Không được rồi, mỗi ngày cứ như vậy thực sự không còn sức." Cơ thể Kỳ Thanh kẽ rung lên, giống như con mèo con bị chọc ghẹo.
Lục Uyển Đình vẫn dịu dàng vuốt ve làn da mịn màng sau lưng cô, giọng nói trong trẻo giờ phút này lại có chút khàn khàn, "Làm gì có mỗi ngày." Cô nhớ rất rõ, "Ngày năm tháng này, chúng ta đâu có làm."
Da mặt Kỳ Thanh nóng lên, vùi đầu vào cổ Lục Uyển Đình, "Em mệt quá."
Lục Uyển Đình cười sủng nịnh, mượn ánh đèn mờ nhạt mà nhìn đồng hồ, sắp tới 10h rồi, cũng không còn sớm nữa.
Cô nhẹ nhàng cọ cọ tóc Kỳ Thanh, ôm chặt người trong lòng, nhỏ giọng mà dỗ dành cô, "Ngủ đi em."
Nhiệt độ của hai cơ thể dung hoà vào nhau, thật thoải mái, nhịp đập của trái tim giống như một giai điệu ru ngủ, hơi thở của hai người dần dần bình thường, nghe thấy nhịp đập của Lục Uyển Đình cũng dần trở về lúc ban đầu, mùi hương trên người Lục Uyển Đình như một loại tinh dầu dưỡng thần, Kỳ Thanh rất nhanh đã tiến vào giấc mộng đẹp.
Trong mộng cũng có Lục Uyển Đình.
Chăn có chút loạn, cảm giác không thoải mái, chờ Kỳ Thanh ngủ sâu, Lục Uyển Đình mới buông Kỳ Thanh ra, đứng dậy trải lại chăn trên giường, đắp chăn cẩn thận cho Kỳ Thanh, xong hết rồi mới yên tâm mà nằm lại trên giường.
Mấy ngày kế tiếp, Lục Uyển Đình rất cố gắng khắc chế bản thân mình, tắm gội xong, ăn mặc quần áo chỉnh tề ngồi trên sô pha xem văn kiện, có đôi khi sẽ qua thư phòng để giải quyết việc của công ty.
Mỗi lần lên giường, thời gian đã không còn sớm.
Một nụ hôn chúc ngủ ngon lướt qua, sau đó rất quy củ mà ôm Kỳ Thanh đi ngủ.
Ngày hôm sau, khi Kỳ Thanh còn đang trong giấc mộng, Lục Uyển Đình đã sớm đến công ty.
Hôm nay, lúc Kỳ Thanh thức dậy, trên giường vẫn chỉ có một mình cô, chiếc gối kế bên cũng không có hơi ấm của Lục Uyển Đình, vậy là người đã đi thật lâu rồi.
Lại là một buổi sáng không có ân ái với nhau.
Kỳ Thanh ôm chầm lấy cái gối của Lục Uyển Đình, gần đây các cô mới thay đổi sữa tắm, trên giường còn lưu giữ lại mùi hương trái cây, là mùi hương bưởi dịu nhẹ kết hợp với mùi nho, Kỳ Thanh ngửi ngửi mùi hương còn lưu lại, cánh tay siết chặt lấy cái gối.
Thật sự rất nhớ Lục Uyển Đình a.
Cô với tay cầm lấy điện thoại đặt trên tủ đầu giường, chuẩn bị nhắn tin cho Lục Uyển Đình.
Trên màn hình có đầy tin nhắn, Kỳ Thanh vào wechat, không thèm trả lời tin nào, trước tiên phải nhắn cho Lục Uyển Đình, [Chào buổi sáng, em dậy rồi.]
Chào buổi sáng giờ cũng phải dựa vào wechat mà nói, gần đây mối quan hệ của hai cô làm sao vậy?
Kỳ Thanh hơi sửng sốt.
Sờ sờ cánh môi của mình, lúc Lục Uyển Đình rời giường chắc chắn đã cho cô nụ hôn buổi sáng chứ nhỉ?
Lục Uyển Đình rất nhanh đã trả lời tin nhắn của Kỳ Thanh [Chào buổi sáng, chị đã nấu cháo, em ăn rồi đến công ty nhé."
Vẫn ôn nhu săn sóc như trước.
Kỳ Thanh trở người chống tay ngồi dậy, [Công ty có nhiều việc lắm sao? Chị không đợi em dậy đã đến công ty rồi."
Lục Uyển Đình đang mở họp nhưng vẫn cảm nhận được u oán của Kỳ Thanh, cuối đầu xuống, khoé môi không cầm được mà cười tươi, [Có chút bận.]
Cuộc họp không có vì Lục tổng đang nhắn tin mà gián đoạn, phó tổng Thẩm nhìn thoáng qua chỗ của Lục Uyển Đình, tiếp tục báo cáo các công việc gần đây.
Trợ lý Tô có chút thất thần, cố gắng tập trung tinh thần mà mở họp.
Kỳ Thanh: [Vậy chị tiếp tục làm việc đi.]
Lục Uyển Đình lập tức thu hồi nụ cười, sắc mặt bình tĩnh mà nhìn về phía phó tổng Thẩm đang thao thao bất tuyệt.
Nhưng mà tâm không có thu lại được.
Kỳ Thanh không có dậy liền mà lại nằm trên giường một lúc.
Mấy ngày nay, Lục Uyển Đình thật khác thường, mang công việc về nhà làm, không đến 10h thì không lên giường, Kỳ Thanh xoay người nhìn chỗ nằm của Lục Uyển Đình mà suy nghĩ.
Các cô đã có vài đêm không thân mật với nhau, Lục Uyển Đình làm sao tự dưng lại lãnh đạm.
Kỳ Thanh nhấc chăn lên nhìn cơ thể của mình, gần đây mặc áo ngủ quá bảo thủ, không câu dẫn khơi dậy được hứng thú của Lục Uyển Đình sao?
Không đúng a, đây là áo ngủ Lục Uyển Đình chuẩn bị cho cô mà, thời tiết bắt đầu lạnh rồi, Lục Uyển Đình không cho cô mặc váy ngủ hai dây, một mực bắt cô phải mặc quần áo dài tay.
Nhưng mà, quần áo ngủ Lục Uyển Đình chuẩn bị cho cô là áo ngủ tơ lụa màu xanh trên đó còn thêu hình con hạc, nhìn có chút lãnh đạm.
Kỳ Thanh cởi bỏ nút thắt, nhìn ở bên trong áo ngủ, dấu hôn cũ trên người đã tiêu tan gần hết, mà dấu hôn mới thì... không có dấu hôn mới.
Kỳ Thanh ôm một bụng nghi hoặc mà rời giường, sau khi ăn xong cháo mà Lục Uyển Đình nấu cho cô, thì mối nghi hoặc trong bụng vẫn còn mang theo đến công ty.
Trợ lý Hoa đã chờ cô ở công ty, gần đây thời gian Kỳ tổng đến công ty