Lúc này, Lục Uyển Đình thật sự rất hứng tình, Kỳ Thanh thích thú đón nhận hết tất cả mọi hứng thú của Lục Uyển Đình, hơi thở nóng bỏng cùng đan xen với những câu nói làm tâm trí người ta bị mê hoặc. Đến nửa đêm, cơn hứng thú này của hai người mới tạm qua đi, cả hai ôm nhau mà ngủ.
...
Sáng hôm sau tỉnh lại, Lục Uyển Đình vẫn như thói quen hàng ngày, sờ đến người ở trong lòng ngực mình, khoé miệng cong lên, dịu dàng mà hôn lên tai Kỳ Thanh, đánh thức phu nhân.
"Kỳ Thanh, dậy đi em."
Tiếng nói nhẹ nhàng bên tai, Kỳ Thanh mê mang mở mắt ra, rèm trong phòng bị kéo lại, không rõ được bên ngoài đang như thế nào, Kỳ Thanh cọ cọ vào ngực Lục Uyển Đình, giọng nói còn mang theo ngái ngủ, "Cho em ngủ một lát nữa đi."
Lại ngủ tiếp.
"Ừa." Lục Uyển Đình cười cười, dựa đầu lại gần sau đó bồi Kỳ Thanh ngủ.
Nhắm mắt để đó thôi mà hai phút đã qua đi.
Lục Uyển Đình nhớ rõ lịch làm việc của Kỳ Thanh, mắt thấy kim đồng hồ sắp 9h, cô xoa xoa eo Kỳ Thanh, dùng các loại phương pháp để đánh thức.
Cơ thể bị đánh thức nhưng mà đại não vẫn còn muốn ngủ tiếp, Kỳ Thanh đè cái tay suốt ngày làm chuyện xằng bậy kia xuống, khoé miệng cong lên nhưng mắt vẫn nhắm, mở miệng nói, "Lục tổng, cho em ngủ lát nữa đi."
"Sáng nay, em phải mở họp. Buổi chiều còn phải đi gặp hai khách hàng." Lục Uyển Đình cầm lấy cằm của Kỳ Thanh, vặn mặt cô qua, ôn nhu mà hống, "Ngoan nào em, dậy đi mà."
Người này thật quá đáng, lăn lộn người ta đến nửa đêm, giờ thì không cho người ta ngủ.
Kỳ Thanh không muốn rời giường, luyến tiếc cái giường mềm mại và hơi ấm của Lục Uyển Đình, "Lão bà, cho em ngủ một lát nữa đi."
Cái gọi lão bà này làm Lục Uyển Đình thỏa hiệp, cô sờ sờ đầu Kỳ Thanh, "Thôi được rồi, ngủ lát nữa thôi nha."
Lục Uyển Đình rời khỏi giường trước.
Cô đi rồi, trong ổ chăn nhiệt độ giảm xuống, Kỳ Thanh nằm trên giường không quá hai phút đã mở mắt ra, dụi mắt để cho tỉnh hẳn rồi xuống giường.
"Không ngủ nữa sao?" Lục Uyển Đình vắt khăn đưa cho Kỳ Thanh.
Kỳ Thanh không nhận lấy, mà giang hai tay ôm lấy cô, "Không có chị, không ngủ được."
Ôm một lát, rửa mặt đánh răng, nụ hôn chào buổi sáng, sau đó xuống nhà ăn sáng.
Bữa sáng, dì Trương chuẩn bị rất phong phú, lúc các cô đi xuống nhà, Lục Vân Tạ còn đang ăn.
"Chị, hôm nay em đi cùng chị đưa Kỳ Thanh đi làm." Lục Vân Tạ dùng miệng lưỡi để thương lượng.
Lục Uyển Đình nhìn bàn thức ăn trước mặt, hiểu rõ, em gái ăn sáng chậm như vậy, chính là đang đợi các cô. Nhưng mà cô tò mò, tại sao em gái lại muốn cùng cô đưa Kỳ Thanh đi làm?
Lục Uyển Đình quay sang nhìn Kỳ Thanh, Kỳ Thanh cũng đang dùng ánh mắt cân nhắc đánh giá Lục Vân Tạ.
Lục Vân Tạ cong môi cười, rất tự nhiên để Kỳ Thanh đánh giá.
Mục đích cô đến Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật rất đơn giản, muốn gặp trợ lý Hoa, trực tiếp tán gẫu một chút.
Kỳ Thanh không xác định được mục đích của cô, hỏi một câu, "Em muốn đi tìm trợ lý Hoa à?"
Lục Vân Tạ gật đầu thừa nhận.
Từ ánh mắt của hai người kia, Lục Uyển Đình nhìn ra được hai người này có chuyện giấu cô, Lục Uyển Đình buông cái muỗng hỏi Lục Vân Tạ, "Vì sao đi tìm trợ lý Hoa?"
Hỏi xong rồi, Lục Uyển Đình mới nhớ ra, Kỳ Thanh đã từng nói với cô, có khả năng trợ lý Hoa thích Vân Tạ.
"Em biết cô ấy thích em sao?"
Một phút trước, Lục Vân Tạ còn chưa tin là trợ lý Hoa thích cô, mà giờ này, lời này từ chị cô nói ra, Lục Vân Tạ tin.
Hoá ra tối hôm qua Kỳ Thanh không có nói giỡn, mà đang nói thật.
Chiếc đũa cầm trong tay dừng trong không trung một hồi lâu, Lục Vân Tạ mới tiêu hoá được sự thật này, cô cắn một miếng xíu mại rồi bỏ lại trong chén, buông đũa hỏi, "Sao hai người lại biết trợ lý Hoa thích em?"
Lục Uyển Đình: "Kỳ Thanh nói với chị."
Kỳ Thanh: "Chị đoán thôi."
Lục Vân Tạ, "...." Nói như vậy rồi cô nói cái gì cho vừa đôi thê thê kia đây, trợ lý Hoa có thích cô hay không giờ này ai biết chắc được.
Trên bàn ăn sáng trầm mặc nửa phút, nghĩ đến tính cách Lục Vân Tạ, Kỳ Thanh cảm thấy vẫn nên hỏi trước Lục Vân Tạ tính toán làm gì với trợ lý Hoa.
"Vân Tạ, em định nói gì với trợ lý Hoa?" Trợ lý Hoa không có khẳng định với cô là thích Lục Vân Tạ, Lục Vân Tạ đi lên cự tuyệt, hình như có chút xấu hổ.
Lục Vân Tạ nhìn ra được là cô lo lắng, cho nên cười cười với Kỳ Thanh, "Yên tâm đi, em sẽ không giống như trước kia, chuyện gì cũng nói thẳng. Đương nhiên là đối với hai người, em vẫn sẽ nghĩ sao nói vậy."
Kỳ Thanh thả lỏng, rồi có tâm trạng mà trêu Lục Vân Tạ, "Đúng rồi, em nghĩ sao nói vậy, hết kêu chị chia tay, rồi lại kêu chị ly hôn."
"... Em ăn xong rồi, em đi lái xe lại đây." Trong lòng Lục Vân Tạ hoảng hốt, trước khi chị mình tức giận thì phải chạy mau.
Lục Uyển Đình nhíu mày, "Con bé bảo em ly hôn với chị?"
Nhìn thấy Lục tổng không cao hứng, Kỳ Thanh phải đi giải thích với Lục tổng, "Lúc con bé vừa mới biết chúng ta đăng ký kết hôn, không suy nghĩ nhiều mà nói vậy thôi. Đều là chuyện trước đây rồi."
Lục Uyển Đình trầm ngâm một lát, "Xem ra chị nên sắp xếp lại công việc cho con bé một chút."
"Hiện tại, em ấy đã đủ bận rồi." Kỳ Thanh nhanh chóng mà nói giúp cho cô em chồng, "Uyển Đình, chị đừng có khi dễ Vân Tạ."
Lục Vân Tạ đang muốn đi lấy xe, đứng ở cửa quay đầu lại, liếc mắt đưa tình cười, "Chị dâu, chị đối với em thật tốt nha." Đối diện với ánh mắt của chị gái, lập tức rụt chân co giò mà chạy.
"Kỳ Thanh, hiện tại chị thật sự rất lo lắng cho mối quan hệ của em và Vân Tạ" Vẻ mặt Lục Uyển Đình thể hiện rõ ghen tị mà nhìn Kỳ Thanh, chờ phu nhân đến dỗ dành.
Dì Trương ở trên lầu dọn dẹp, cô em chồng đi lấy xe, Kỳ Thanh hôn một cái thật kêu lên mặt Lục Uyển Đình, "Nhưng mà em chỉ thích chị."
Lục Uyển Đình cười xoa xoa tóc Kỳ Thanh, "Ăn sáng đi em."
Trên đường đi Lục Vân Tạ là người lái xe, Kỳ Thanh và Lục Uyển Đình ngồi ở ghế sau nói chuyện phiếm, Lục Vân Tạ lâu lâu sẽ chen vào một câu.
Trải qua một đêm, trợ lý Hoa vẫn là một trợ lý săn sóc tỉ mỉ, nhìn thấy các cô, lập tức mỉm cười chào hỏi, không cần sai bảo, lập tức đi vào gian trà nước pha trà.
Lúc mang trà nước vào xong đi ra, Lục Vân Tạ cũng đi theo ra ngoài.
Nhìn tiểu Lục tổng đóng cửa đi về hướng của mình, trợ lý Hoa lập tức khẩn trương, cái tay đặt ở dưới mặt bàn âm thầm nắm chặt lại.
"Trợ lý Hoa." Lục Vân Tạ cong khoé môi lên cười với cô.
Nụ cười này của cô làm cho trợ lý Hoa cảm thấy nhẹ nhàng hơn một chút, "Phó tổng Lục có gì cần sai bảo tôi sao?"
"Sai bảo sao? Không dám, chính là muốn hỏi cô một chút, tối hôm qua cô làm sao vậy?" Lục vân Tạ đi đến trước bàn làm việc, mặt tươi cười nhìn trợ lý Hoa, lại dùng giọng điệu đùa giỡn với cô, "Có phải cô thích tôi không?"
Cô hỏi xong, không khí tự dưng an tĩnh lạ thường
Ở phía sau cánh cửa văn phòng tổng tài, Kỳ Thanh đứng nghe lén, tay đỡ trán, đây là cô em chồng bảo cái gì nên nói thì nói cái gì không nên thì không nói sao?
Nói gì mà rõ ràng như vậy a.
Lục Uyển Đình ngồi ở trên sô pha uống trà, nhìn thấy động tác đỡ trán của cô, đi qua ôm lấy