Kỳ Thanh vốn dĩ cho rằng chụp hình giường chiếu đã là một chuyện làm lớn mật rồi, nhưng mà không ngờ được là Lục Uyển Đình còn có chuyện lớn mật hơn nữa, chính là muốn quay video.
Không sợ video không cẩn thận bị phát tán sao?
Kỳ Thanh đem sự lo lắng của mình nói ra, kéo kéo góc áo Lục Uyển Đình, giọng nói từ chờ mong bây giờ còn thêm khẩn trương nữa, "Không cần quay video."
"Nhưng mà em đã đồng ý với chị rồi." Lục Uyển Đình hôn cô từng nụ hôn rơi xuống, dùng chóp mũi cọ nhẹ lên chóp mũi Kỳ Thanh, cơ thể thì không ngừng cọ xát, không ngừng mê hoặc Kỳ Thanh.
Kỳ Thanh là người miễn nhiễm với mọi dụ hoặc, nhưng mà ngoại trừ Lục Uyển Đình.
"Vậy quay một đoạn ngắn thôi." Giọng nói Kỳ Thanh nhỏ nhẹ, cơ thể đang dần nóng lên, cô muốn đem chăn kéo che lại cơ thể, tay vừa động thì Lục Uyển Đình đã kéo trước rồi.
Chăn che cơ thể của hai người, Kỳ Thanh có một chút cảm giác an toàn, Lục Uyển Đình mở camera của điện thoại lên, chỉnh đến chế độ quay video, rất có hứng thú hỏi cô, "Quay một đoạn ngắn như thế nào?"
Kỳ Thanh nhắm mắt lại, trái tim đập cực kỳ kịch liệt giống như đang chạy bộ, kích động đến mức không thở nổi, "Chỉ quay hôn môi thôi."
Lục Uyển Đình mỉm cười, sờ sờ cái mặt đỏ của Kỳ Thanh, hôn nhẹ lên mí mắt, "Chị nghĩ em sẽ kiên trì mà từ chối chứ."
Kỳ Thanh đồng ý, thật là ngoài dự kiến của cô mà.
Lục Uyển Đình nhấn nút quay, không có phụ lòng của Kỳ Thanh, cô đem quay lại cảnh hôn của hai người.
Cô tôn trọng Kỳ Thanh, nghe Kỳ Thanh nói, lúc tay bắt đầu chui vào trong áo thì đã ấn nút kết thúc.
Điện thoại bị ném qua một bên, bắt đầu nhập cuộc mà một trận mây mưa.
Sáng ngày hôm sau, Lục Uyển Đình mở mắt ra đã nhìn thấy Kỳ Thanh ôm lấy điện thoại, xem đoạn video tối hôm qua.
Sợ làm ồn đến Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh đã tắt âm, chỉ xem hình ảnh.
Đây là lần đầu tiên cô được tỉ mỉ xem biểu cảm của Lục Uyển Đình khi hôn cô. Trong video, Lục Uyển Đình ôn nhu lại thêm thâm tình nhìn cô, nụ hôn dừng ở trên môi thì Lục Uyển Đình chậm rãi nhắm mắt lại mà cùng cô hôn môi triền miên.
Video rất đúng chừng đúng mực, gãi đúng chỗ ngứa, cho dù cái video có lỡ bị phát tán ra thì cũng không bị chê cười, Kỳ Thanh xem đi xem lại mấy lần, mỗi một lần thì cảm giác rất khác nhau.
Chỉ có duy nhất một cái không thay đổi, chính là ánh mắt Lục Uyển Đình nhìn cô, từ ánh mắt đó cô có thể nhìn thấy được Lục Uyển Đình yêu cô biết bao nhiêu.
"Thú vị không?" Bất thình lình Lục Uyển Đình lên tiếng, làm Kỳ Thanh sợ đến mức tay run lên, điện thoại thiếu chút nữa là đập lên mặt rồi.
Lục Uyển Đình giúp cô cầm chắc điện thoại, con ngươi xinh đẹp đã thanh tỉnh, còn hàm chứa ý cười chăm chú nhìn Kỳ Thanh.
"Chị tỉnh rồi à." Kỳ Thanh quay sang nhìn Lục Uyển Đình, tặng cho Lục Uyển Đình một nụ hôn nồng nhiệt.
Hình ảnh này có chút giống tối hôm qua, Kỳ Thanh cảm giảm được điện thoại trong lòng bàn tay mình bị lấy đi, bên tai có tiếng vang nhỏ, Lục Uyển Đình nắm lấy tay cô, tách từng ngón tay ra, chậm rãi đan mười ngón tay vào nhau.
Vào lúc cô sắp không thở nổi nữa, Lục Uyển Đình mới buông Kỳ Thanh ra, xoa xoa tóc cô, cười nói với Kỳ Thanh, "Bây giờ đã tỉnh."
Các cô cùng nhau xem video lại, Kỳ Thanh gối đầu lên cánh tay Lục Uyển Đình, dựa vào lòng ngực ấm áp của người kia, mở âm thanh lớn lên.
Có tiếng rêи ɾỉ nhẹ từ điện thoại truyền ra, ở trong phòng ngủ yên tĩnh cũng không nghe rõ cho lắm, nhưng mà Kỳ Thanh vẫn nghe được tiếng rêи ɾỉ đó là của ai, tức khắc cảm thấy xấu hổ, chui vào trong chăn.
Chỉ là hôn môi thôi mà cô đã có phát ra tiếng rên như vậy!
"Thật đáng yêu." Lục Uyển Đình nhìn tất cả biểu cảm của Kỳ Thanh, cười khẽ ôm lấy Kỳ Thanh, không khắc chế được tình yêu mà hôn mấy cái lên má cô, rất có hứng thú hỏi, "Đêm nay, em có muốn quay dài hơn không?"
Kỳ Thanh rất chính nghĩa mà từ chối Lục Uyển Đình, đem video gửi sang điện thoại mình, rồi trả điện thoại cho Lục Uyển Đình.
"Thật sự không quay sao?" Lục Uyển Đình nhìn Kỳ Thanh với đôi mắt chờ mong, tay lỡ đãng đụng trúng màn hình điện thoại, video lại bắt đầu phát.
Kỳ Thanh nắm chặt điện thoại, nói lời trái với lương tâm, "Không quay."
Ngoài miệng thì nói không nhưng mà cơ thể lại thành thật hơn cái miệng nhỏ kia, đã nóng lên rồi.
Tuần trăng mặt còn có mấy ngày nữa, Kỳ Thanh rúc vào trong ngực Lục Uyển Đình, vuốt ve mấy ngón tay thon dài kia, cùng với Lục Uyển Đình thảo luận chuyện mấy ngày tiếp làm gì.
"Em muốn như thế nào? Chị sẽ theo ý em." Lục Uyển Đình khôi phục lại bộ dáng ôn nhu, ngón tay bị Kỳ Thanh vuốt đến ngứa, cô ôm Kỳ Thanh chặt hơn, ở bên tai mà thỏ thẻ.
Vuốt từ mu bàn tay đến đầu ngón tay, từ ngón út đến ngón giữa rồi sang ngón cái, Kỳ Thanh một bên vuốt một nghĩ, nghĩ đến nghĩ lui, thế nhưng chỉ nghĩ ra được là nằm ở trên giường với Lục Uyển Đình.
Cố bắt đầu từ khi nào mà ham mê sắc đẹp vậy?
Kỳ Thanh dùng một lý do rất hợp lý để nói, "Đi biển chơi mấy ngày mệt rồi, chúng ta ở nhà nghỉ ngơi đi."
"Ở nhà nghỉ ngơi có khả năng sẽ mệt hơn." Lục Uyển Đình cọ cọ má cô, giọng nói nhẹ nhàng nhưng tràn đầy nguy hiểm, "Chị đối với em không có sức kháng cự."
Là ai đối với ai không có sức kháng cự hả? Kỳ Thanh xoay người, nhìn cái gương mặt làm cô động tâm không ngừng, vỗ về cái má kia, nhiệt độ cơ thể dần dần nóng lên, "Em thích ở nhà với chị."
Lục Uyển Đình nghiêng đầu hôn lòng bàn tay kia, trên mặt không ngừng cười, "Chị cũng thích."
Điện thoại vang lên, Kỳ Thanh buông Lục Uyển Đình ra, cầm điện thoại đưa cho Lục Uyển Đình
Là điện thoại của Lục Vân Tạ.
Nghe thấy hai chị em nói đến chuyện công việc, Kỳ Thanh xốc chăn lên chuẩn bị xuống giường, mới vừa ngồi dậy, Lục Uyển Đình đã kéo cô lại, ôm cái eo nói nhỏ, "Ở cùng với chị đi."
Lục Vân Tạ ở đầu điện thoại bên kia có chút ngốc, "Ở với chị?"
Lục Uyển Đình cười cười, "Em tiếp tục nói đi."
Hoá ra câu nói kia không phải nói với cô, Lục Vân Tạ tự hiểu, tiếp tục nói chuyện công việc, tiếp tục nói chuyện công ty, "Trương Hoàng Nhã đề nghị có một buổi tái định giá bất động sản, chiều nay sẽ mở họp."
"Cô ấy yêu cầu mở họp tái định giá khi nào?" Đem phu nhân ôm vào trong ngực, Lục Uyển Đình cũng đã tập trung vào cuộc điện thoại.
"Nửa tiếng trước." Lục Vân Tạ nhớ tới một việc, liền nói trong điện thoại.
Kỳ Thanh nhích gần đến, lời của Lục Vân Tạ nói, Kỳ Thanh cũng nghe thấy, cô tò mò hỏi, "Trưa hôm qua mấy giờ?"
Lục Vân Tạ sửng sốt một chút, trả lời, "Hơn một giờ."
Khi đó là giờ nghỉ trưa, vì sao Trương Hoàng Nhã lúc đó lại đến tập đoàn Lục Thị?
Nhớ đến chuyện ăn trưa hôm qua, Lục Uyển Đình có suy nghĩ, "Có phải trưa hôm qua ở nhà