Sinh viên mới báo danh là tuần sau, cho nên hôm nay đến trường là những sinh viên cũ, Kỳ Thanh mượn thẻ thư viện của bạn mình đi vào đó, lập tức đến lầu tám khu N, là nơi mà cô lần đầu tiên gặp Lục Uyển Đình.
Hôm nay là ngày báo danh, cho nên đa số là các sinh viên đề tụ tập về, sinh viên ở trong thư viện cũng không ít, nhìn xung quanh đều là người trẻ làm cho cô cũng cảm thấy mình như được trở lại thời thanh xuân đó.
Cúi đầu nhìn lại quần áo cô mặc hôm nay, giày thể thao đế bằng, quần jean xanh, ống quần được xoắn lên 2 bậc lộ ra mắt cá chân, áo thun oversize tay áo ngang khuỷ tay, trên vai là balo, đứng giữa đám sinh viên cảm giác được hoà nhập vào đó.
Cô tìm được một bàn trống ở sát bên cửa sổ, trong balo lấy ra một cuốn sách còn chưa xem qua, là sách về tình yêu.
Quyển sách này chính là giành cho những cặp phu thê kết hôn nhiều năm nhưng lại đánh mất đi cảm giác tình yêu mãnh liệt, Kỳ Thanh cảm thấy quyển sách này đối với cô chắc cũng hữu dụng.
Cô và Lục Uyển Đình cần phải có tình yêu mãnh liệt.
Mở ra nhìn mục lục, cô chỉ nhìn tiêu đề của các chương thôi mà đã đỏ cả mặt, cuốn sách này cũng trắng trợn quá đi, cô nghiêm túc muốn học tập lật đến chương 1.
Tại sao phu thê ở chung với nhau rồi sẽ mất đi tình cảm mãnh liệt? Đó là bởi vì sớm chiều đều gặp mặt nhau, cảm thấy nhàm chán,ánh mắt hao mòn, muốn cho đối phương cảm thấy tình yêu dạt dào. Bước đầu tiên, vứt bỏ đi sự rụt rè, thay đổi cách ăn mặc nhất quấn, cũ kỹ.
Thay đổi cách ăn mặc sao? Cái này sao giống như phối quần áo vậy a.
Kỳ Thanh lật sang trang tiếp theo.
Tiếp theo mấy trang vẫn là nói về chuyện thời trang, Kỳ Thanh liếc nhìn xung quanh, cũng còn may cô ngồi vào một cái bàn không có ai cả. Nếu lỡ người ta nhìn thấy được, lại nghĩ cô đang xem cái gì đó bậy bạ.
Kỳ Thanh lật nhanh qua mấy cái trang giới thiệu về quần áo thì trang sau là miêu tả cụ thể, nhảy vào mắt cô là một câu bạo lực. "Phải làm cho đối phương xúc động muốn xé nát quần áo của mình."
Loại sách như vậy cũng có thể xuất bản à?
Kỳ Thanh đóng cuốn sách lại nhìn bìa sau của quyển sách, trên đó ghi rõ nhà xuất bản Thư Hào, đây đúng thật là quyển sách được xuất bản hợp pháp.
Phạm vi chuẩn mực này đúng là không thể nghĩ đến được
Kỳ Thanh hít một hơi thật sau, mở ra lần nữa. Lần này, cô rất nhập tâm xem, xem đến cảm thấy rất đã.
Không cần phải lên giường mà trên sofa trong phòng khách, bàn làm việc thư phòng, trên bàn bếp, bồn tắm những chỗ này đều có thể trở thành chỗ để người ta hưng phấn.
Tay Kỳ Thanh chống cằm, những từ ngữ trước mặt từ từ trở nên mơ hồ thay vào đó là những hình ảnh của Lục Uyển Đình.
Lục Uyển Đình lười biếng ngồi trên sofa ở ban công, một tay chống đầu, một tay cầm lấy tập văn kiện, quần áo ngủ lỏng lẻo lộ ra vài phần xuân sắc, ánh nắng bên ngoài chói chang, ưu nhã thong dong mà xem văn kiện.
Lúc nhìn thấy cô, Lục Uyển Đình cong môi cười nhạt, nhẹ nhàng mà ngoắt tay bảo cô đi qua.
Đúng lúc này,tin nhắn của Lục Vân Tạ gửi qua cho cô [Chị đến đâu rồi?]
Hình ảnh dần biến mất lại trở thành một đám văn tự.
Kỳ Thanh có cảm giác mất mát.
Nhìn thấy tin nhắn của Lục Vân Tạ, cô do dự trong chốc lát rồi hồi lại tin nhắn [Hai người đi đến đâu rồi?]
Còn ở trên đường a, Kỳ Thanh không định nói cho Lục Vân Tạ biết cô đang ở thư viện, hiện tại giống như một sinh viên đang ngồi ở thư viện đọc sách.
Đối với sự hiểu biết của cô đối với cô em chồng này, thì con bé không lừa được Lục Uyển Đình bao lâu, nhoáng một cái phu nhân nhà cô sẽ biết. Cô nói Lục Vân Tạ trông chừng Lục Uyển Đình, lúc nào cũng phải báo cáo lại hành tung của Lục Uyển Đình.
Kỳ Thanh đoán đúng là Lục Vân Tạ không giấu được Lục Uyển Đình lâu mà...nhưng mà Kỳ Thanh không ngờ được là Lục Vân Tạ chưa cung cấp được cho cô tin tức nào thì đã đầu hàng...còn khai báo rất rõ ràng hành động của cô.
"Chị dâu nói với em là xem thử sau khi chị về trường sẽ đi đâu, muốn gặp người nào, muốn làm việc gì. Từng cái một đều phải nói cho chị ấy không sót một cái nào."
Tay Lục Uyển Đình đang đặt trên vô lăng, ngón tay nhẹ gõ mấy cái lên vô lăng, trầm ngâm một lát nói "Em ấy vì sao lại kêu em làm những việc đó?" Ánh mắt nhìn chằm chằm Lục Vân Tạ.
"Hôm nay, chị ấy cũng về tựu trường a." Rất thành thật trả lời hỏi gì đáp nấy "Chị ấy muốn lén đi theo chị."
"Vân Tạ, em có biết gián điệp hai mang không?" Đèn đỏ chuyển sang xanh, Lục Uyển Đình nhẹ nhàng dẫm chân ga, xe chậm rãi đi về trước.
Ý tứ của chị cô là cô làm gián điệp theo dõi ngược lại Kỳ Thanh sao?
"Chị, chị muốn trêu đùa chị dâu sao?" Giúp Kỳ Thanh theo dõi chị cô thì cô sẽ khẩn trương sợ hãi, nhưng nếu là giúp chị cô trêu đùa Kỳ Thanh. Cô không những sợ hãi mà còn cảm thấy hưng phấn.
Vì chị cô làm cái gì, mặc kệ tốt hay xấu, cô sẽ đều không phản đối, không có gánh nặng tâm lý gì cả.
Lục Uyển Đình liếc thấy ánh mắt em gái đang dâng trào nhiệt tình, cong môi cười "Chờ tới trường rồi, em nói với em ấy là chị đến quán cafe ở cửa bắc của trường gặp bạn học cũ."
"Bạn học cũ? Ai a?" Lục Vân Tạ lắm miệng hỏi một câu.
"Hà Chỉ."
Tới trường học, Lục Uyển Đình tìm được chỗ đậu xe, hỏi Lục Vân Tạ "Nói cho Kỳ Thanh chưa?"
Sau khi nhận được câu trả lời Lục Vân Tạ, Lục Uyển Đình đến quán cafe, còn Lục Vân Tạ thì đi đến khoa để báo danh.
Ở bên cửa Bắc có một quán cafe, Hà Chỉ đã ngồi ở đó, một bên quấy ly cafe một bên, chờ Lục Uyển Đình.
Lúc vào cửa, mắt Lục Uyển Đình quét mắt nhìn toàn bộ quán cafe. Kỳ Thanh không có ở đây, Hà Chỉ đưa lưng về phía cửa ngồi ở bên trong.
Lục Uyển Đình đi đến chỗ của Hà Chỉ, cô ngồi ở phía đối diện, vị trí này có tầm quan sát thật tốt, có thể nhìn được từng người ở bên ngoài, cũng thấy được người ra vào trong quán.
Lục Uyển Đình gọi một ly cafe kiểu Mỹ, Hà Chỉ buông cái muỗng, nhấp một ngụm rồi bỏ thêm hai viên đường vào, cười hỏi cô "Trở về trường cảm giác thế nào?"
Các cô ngày tựu trường sẽ quay về trường, từ lúc tốt nghiệp cho đến bây giờ, mưa hay gió cũng sẽ đến.
"Thực nhẹ nhàng, lúc là sinh viên là thoải mái nhất, trở lại đây giống như được còn cắp sách đến trường." Lục Uyển Đình uống một ngụm cafe, không đường không kem không sữa, mùi vị rất thơm nồng, sau khi nuốt xuống cảm giác hương vị vẫn còn lưu lại.
"Lúc chúng ta tốt nghiệp, cô ấy chỉ mới năm hai." Hà Chỉ nhìn Lục Uyển Đình "Cậu không thấy tiếc nuối sao? Thích cô ấy nhiều năm như vậy, cuối cùng lại cùng người khác kết hôn."
Tâm tư sâu xa Lục Uyển Đình, đem tình yêu của mình giấu tận sâu đáy lòng. Lúc còn đi học, cô chỉ một lòng muốn học tốt, lúc tốt nghiệp xong đi làm việc, tâm tư của cô lại đặt vào công việc. Chỉ có Hà Chỉ biết, bên ngoài vẻ lạnh nhạt này của Lục Uyển Đình, thật ra trong lòng Lục Uyển Đình còn để tâm tới một người, vẫn luôn thầm yêu trộm nhớ người ta. Một khi yêu liền tám năm chưa buông.
Lục Uyển Đình nở nụ cười, buông ly cafe "Không tiếc nuối." Người cùng cô kết hôn chẳng phải là ai khác, người đó là Kỳ Thanh thì cô còn gì để tiếc nuối.
Lục Uyển Đình luôn chú ý đến cửa, ai đi vào cô cũng sẽ liếc mắt nhìn một cái.
"Tâm tư Lục tổng, quả nhiên người thường như chúng tôi không thể nào lý giải được." Hà Chỉ cũng phát hiện ra cô hay nhìn ra cửa, cho nên quay đầu lại nhìn theo "Cậu đang đợi ai sao?"
"Chờ em gái mình." Lục Uyển Đình nói dối.
Nhắc tới em gái cô Lục Vân Tạ, Hà Chỉ liền nhớ tới ảnh chụp của Lục Vân Tạ và Kỳ Thanh đăng trên trang cá nhân chưa được một phút lại xoá. Hà Chỉ không biết là Lục Uyển Đình có thấy hai không, vì thế nói bóng nói gió "Em của cậu quen biết Kỳ Thanh sao?"
Kỳ Thanh tốt nghiệp xong thì Vân Tạ mới lên năm nhất, hai người căn bản không có cơ hội nhận thức.
Lục Uyển Đình không tỏ thái độ gì, bình tĩnh mà hỏi lại Hà Chỉ "Vì sao lại hỏi như vậy?"
Xem ra là không thấy bài đăng kia.
"Mình thấy ảnh chụp của em gái cậu và Kỳ Thanh, hai người nhìn như rất thân mật. Cùng nhau đi siêu thị mua đồ ăn." Không nghĩ đến thì thấy không quan trọng, mà nghĩ sâu xa hơn thì tưởng tượng đi xa hơn, trong lòng Hà Chỉ lộp bộp một "Đừng nói là Kỳ Thanh và em gái cậu ở bên nhau đi?"
"Em gái mình có không yêu đương." Tấm hình kia vẫn còn đang trong điện thoại cô, em gái cô và Kỳ Thanh quan hệ đơn thuần là chị dâu em chồng.
Lục Uyển Đình lại uống một ngụm