Trong văn phòng thật an tĩnh, ngẫu nhiên sẽ có trang giấy lật qua, tiếng ngòi bút cọ sát trên giấy.
Kỳ Thanh ngồi đối diện làm Lục Uyển Đình khó mà chút tâm vào công việc. Xem văn kiện được một lúc lại ngước mắt nhìn người trước mặt, hiệu suất rất rất suy giảm.
Tư liệu trong tay Kỳ Thanh không nhiều, Lục Uyển Đình nhìn cô một lúc phát hiện ra Kỳ Thanh xem từng câu từng chữ trong đó, giống như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn, giáo viên giao cho cái gì thì nghiêm túc mà học tập.
Ánh mắt trời dần dần hạ sau lưng Kỳ Thanh rọi vào người cô tạo lên một cái bóng dài ở trên mặt bàn, có ít tóc mai rũ xuống bên tai, Kỳ Thanh giơ tay vuốt tóc ra sau tai, ánh mắt từ đầu đến cuối cũng không rời khỏi tài liệu.
Nghiêm túc đến đáng yêu.
Trước kia nhìn Kỳ thanh, Lục Uyển Đình có thể tự khắc chế được cảm xúc của mình, khống chế được nét mặt, cho dù Kỳ Thanh có làm cái gì đi nữa thì cô cũng không tỏ thái độ gì.
Mà hiện tại, chỉ cần nhìn Kỳ Thanh thì trong ánh mắt của cô tràn đầy vui vẻ.
Nhớ tới phản ứng của Kỳ Thanh khi nhìn thấy Từ Diệp Bạch, nhớ tới câu nói tràn đầy tính khiêu khích, hờn dỗi, Lục Uyển Đình không ngăn được nụ cười càng ngày càng tươi của mình, đành cúi đầu mà che giấu.
Nghe được tiếng văn kiện mở, Kỳ Thanh nâng mắt lên nhìn người đối diện, Lục Uyển Đình không còn nhìn cô nữa.
Kỳ Thanh khẽ thở dài nhẹ nhõm, lưng đã cứng đờ.
Lục Uyển Đình ở đây, cô nào có tâm tình gì mà xem tài liệu, trong mắt trong tâm chỉ có một người là Lục Uyển Đình.
Cô cố tình ngồi trước mặt bày ra vẻ thích làm việc để được người ta giám sát, mỗi lần Lục Uyển Đình ngẩng đầu, cô đều không thể không thu hồi ánh mắt của mình, giả bộ nghiêm túc xem tài liệu giống như không phụ lòng tốt của người ta.
Kỳ Thanh nhớ tới lúc học đại học, cô biết được Lục Uyển Đình muốn đi thư viện là lập tức đi trước một bước chờ người ta.
Chờ người đến, đi theo đuôi lên lầu.
Vài lần như vậy, cô phát hiện ta Lục Uyển Đình thích lên lầu 6,7,8 và thích nhất chính là thư viện tầng 8.
Có đôi khi cô đến thư viện không phải bởi vì Lục Uyển Đình, lại cũng có thể vô tình ở lầu 8 gặp được người.
Lục Uyển Đình đứng ở cạnh kệ sách chọn sách, cô sẽ được ở vách bên cạnh thông qua một cái lỗ nhỏ mà xem trộm người ta, hoặc là đứng ở kệ sách đối diện tìm nơi có thể nhìn thấy được Lục Uyển Đình.
Giống như bây giờ, chỉ cần một cử chỉ, cơ thể sẽ rất nhạy bén mà che giấu, một khi Lục Uyển Đình nhìn thấy, cô vẫn có thể ứng biến nhanh mà che giấu mọi việc, tuyệt đối sẽ không làm người ta biết là cô đang rình trộm người ta.
Kỳ Thanh cũng không dám nhìn lâu, nhìn một chút lại cúi đầu vờ xem tài liệu.
Cùng Lục Uyển Đình ở bên nhau, cô không cảm giác được thời gian trôi qua, một lần nữa cô ngẩng đầu lên, bên tay trái Lục Uyển Đình đã hiện lên một ngọn núi văn kiện nhỏ.
Nhìn thấy Lục Uyển Đình cầm điện thoại, Kỳ Thanh vui vẻ hỏi một câu "Chị xử lý xong rồi sao?"
Xử lý xong rồi, sẽ có thời gian bồi cô.
"Ân."
Lục Uyển Đình ừ một tiếng, rồi gọi điện thoại nội tuyến cho trợ lý Tô, kêu cô nàng tới đem văn kiện đã ký mang đi.
Điện thoại vừa ngắt không tới một phút thì ngoài cửa tiếng gõ đã vang lên.
"Mời vào." Lục Uyển Đình nói xong, chốt cửa bị người ta nắm lại không vặn ra được.
Cô mới nhớ lúc nãy đã tiện tay khoá cửa lại.
Kỳ Thanh nghe được tiếng gõ cửa, nhìn qua cửa rồi buông văn kiện xuống đứng dậy nói "Để em đi mở cửa."
Cửa mở ra, trợ lý Tô ở bên ngoài cười sâu xa, ánh mắt liếc vào bên trong một cái, dừng ở cổ Kỳ Thanh sau đó mới nhìn mắt Kỳ Thanh nói "Cảm ơn Kỳ tổng."
Lục tổng thay đổi rồi...sao lại đi khoá cửa.
Không đúng, người khoá cửa có khả năng là phu nhân, cũng không biết hai người có nhào vào trong ngực nhau hay làm chuyện gì khác.
"Không cần cảm ơn." Ánh mắt trợ lý Tô quá trắng trợn, làm người ta thấy là biết đang suy nghĩ cái gì rồi. Kỳ Thanh quay sang nhìn Lục Uyển Đình, hai ánh mắt đúng lúc chạm vào nhau. Lục Uyển Đình cười ôn nhu với cô.
Trợ lý Tô đem văn kiện mới ký trên bàn thu thập lại, trước khi lấy văn kiện đi nhắc nhở Lục tổng "Cuộc họp với bộ phận kế hoạch 10 phút sau sẽ bắt đầu."
"Cuộc họp bộ phận kế hoạch tôi không tham gia, bọn họ họp xong, em đem biên bản cuộc họp đưa cho tôi." Lục Uyển Đình giao việc cho trợ lý Tô "Thông báo bộ phận kinh doanh và những người phụ trách các hạng mục đầu tư 15 phút sau mở họp. Báo bọn họ chuẩn bị báo cáo tình trạng tiến độ."
"Vâng, Lục tổng." Trợ lý Tô mắt nhìn Kỳ Thanh, lại hỏi thêm nhiều một câu "Phu nhân cũng tham gia sao?"
Trợ lý Tô không hỏi thì Kỳ Thanh cũng muốn hỏi, Lục Uyển Đình đi họp rồi còn cô thì sao?
Lục Uyển Đình nhìn tư liệu cô đã đưa cho Kỳ Thanh, còn hơn phân nửa chưa xem xong "Không được, để em ấy ở văn phòng xem tư liệu."
"..." trong lòng Kỳ Thanh muốn rên lên, muốn cô một mình trong văn phòng xem tư liệu, sớm biết vậy cô đã nhanh chóng xem hết đống này rồi.
Cuộc họp còn 15 phút nữa, cô còn có cơ hội.
Trợ lý Tô đi rồi, Kỳ Thanh tức tốc xem tư liệu, hàng ngày cô đọc xử lý văn kiện nhanh như gió, nếu không phải Lục Uyển Đình ở trước mặt cô hấp dẫn cô, thì đống tư liệu này có là gì.
Lục Uyển Đình đi pha một ly trà, Kỳ Thanh đổi nơi xem tư liệu, Lục Uyển Đình nhẹ nhàng cúi người đặt ly trà lên bàn, ngồi xuống sofa dựa gần Kỳ Thanh "Không cần gấp, từ từ mà xem, tôi mở họp đến giữa trưa mới kết thúc."
Mở lâu như vậy sao?
Sắc mặt Kỳ Thanh có chút biến, có chút không vui.
Cô chủ động chạy tới nơi này tìm Lục Uyển Đình, lại chỉ được ở bên Lục Uyển Đình trong chốc lát.
"Em có thể đi họp cùng chị sao?" Kỳ Thanh buông tư liệu ra.
Lục Uyển Đình do dự hai giây, cuộc họp này đề cập đến các bí mật của công ty, trong tình huống bình thường chỉ có các lãnh đạo trong hội đồng quản trị và các quản lý cấp cao phụ trách hạng mục tham gia, Kỳ Thanh không phải là người trong công ty của cô, trước mắt mọi người cũng chỉ biết thân phận của Kỳ Thanh là tổng tài Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật. Không phải là Lục phu nhân, để cô tham gia sẽ để cho người khác phê bình.
"Có thể." Lục Uyển Đình gật đầu đồng ý
Cô trả lời không đủ dứt khoát, Kỳ Thanh có thể hiểu được nguyên nhân do dự của cô, cười cười che giấu chút mất mát, giọng nói nhẹ nhàng "Thôi em không tham gia, ở chỗ này ngoan ngoãn xem tư liệu chị đưa cho em."
Không nên cho Lục Uyển Đình thêm phiền toái.
Lục Uyển Đình vẫn luôn chú ý biểu tình trên mặt của Kỳ Thanh, nhìn thấy trong mắt loé chút mất mát, nhìn tới nụ cười cố nặn ra, trầm ngâm nửa giây "Em không sợ chán sao?"
"Cái gì?" Kỳ Thanh không hiểu ý của Lục Uyển Đình
"Lúc mở họp sẽ rất chán, nếu em không ngại có thể mang tư liệu này vào, một bên xem tư liệu một bên nghe mọi người mở họp."
Mười lăm phút đảo mắt là trôi qua, Kỳ thanh cầm tư liệu đi bên cạnh Lục Uyển Đình, cùng với cô đi vào phòng họp.
Trợ lý Tô và thư ký Phó đi theo sau, tình huống này là như thế nào làm cho thư ký Phó nhìn trợ lý Tô thăm dò, Trợ lý Tô làm mặt quỷ.
Chuyện này là sao vậy? Kỳ tổng sao cùng đi họp với Lục tổng?
Trợ lý Tô chỉ cho thư ký Phó một ánh mắt như tự đoán đi, tâm tư Lục tổng một trợ lý bé nhỏ như cô làm sao mà nhìn thấu được. Huống chi, quan hệ của Lục tổng và phu nhân cũng chưa nói, nơi nào đến lượt cô đi thông báo khắp nơi.
Nhưng một nam nhân như hắn thì đoán thế nào?
Thư ký Phó giữ chặt tay trợ lý Tô, thừa dịp hai