Cửa đóng lại, không ai biết được lão Kỳ tổng và tiểu Kỳ tổng ở trong văn phòng nói về đề tài gì. Kỳ Thanh líu lưỡi vì đề tài như thế nào lại biến thành theo đuổi phụ nữ của ba mình, cô liếc mắt nhìn thấy trên bàn có bản kế hoạch, chỉ vào đó hỏi "Ba, ba đến đây là để thảo luận cái kia sao?"
Kỳ Huy nhìn theo hướng ngón tay đang chỉ, nghiêm trang mà nói "Cái này tạm gạt qua một bên, chuyện phát triển công ty không phải là một sớm một chiều là xong, việc cấp bách là chuyện tình cảm của con và Lục Uyển Đình."
"Nhưng mà ba, cái chuyện mà ba theo đuổi mẹ, con đã được nghe từ nhỏ đến lớn..."
Bị con gái ghét bỏ?
Kỳ Huy sửng sốt, làm như vẻ không có việc gì mà bắt chéo chân, thân thể dựa lên sofa "Vậy nghe lại một lần nữa, theo đuổi Lục Uyển Đình cũng giống như ngày xưa ba theo đuổi mẹ con thôi, đối với ba thì lạnh lùng nhạt nhoà, con nhìn lại con hiện tại đi, con...con đang nhắn tin với ai?"
Lúc lão Kỳ tổng vẫn đang luyên huyên chuyện theo đuổi phụ nữ, dạy cho tiểu Kỳ tổng các kỹ năng tán gái, thì Kỳ Thanh cầm lấy điện thoại mà nhắn tin.
Kỳ Thanh cười sáng rỡ giống như tiểu cô nương mới biết yêu, khoé mắt đuôi lông mày đều rõ ý tình, cô vừa soạn tin nhắn vừa nói "Uyển Đình."
Nhìn thấy ba mình không cao hứng, Kỳ Thanh nhắn tin xong đi qua dựa, ôm lấy cánh tay ông, vẻ mặt lấy lòng "Ba, tình huống của con và ba không giống nhau, mẹ lén nói cho con biết. Kỳ thật lúc ba theo đuổi mẹ, mẹ cũng đã thích ba rồi, mặc kệ ba làm cái gì thì mẹ cũng sẽ ở bên ba."
Kỳ Huy vừa nghe nhịn không được thở dài lắc đầu "Thanh Thanh, con vì sao không thích ai lại đi thích Lục Uyển Đình."
Ở trong giới kinh doanh, không có người nào không biết Lục Uyển Đình và những người thừa kế khác không giống nhau. Không có đi ra nước ngoài du học, học xong đại học liền tiếp nhận tập đoàn Lục Thị.
Tuổi còn trẻ lòng dạ cũng thâm trầm, thủ đoạn làm việc chu toàn. Quản lý Lục Thị mấy năm nay, bao nhiêu tâm tư công sức đều đặt ở trên công việc, đem Lục Thị quản lý ngăn nắp gọn gàng, đặt chân vào ngành sản xuất không ngừng phát triển, quy mô không ngừng mở rộng, đến nối chuyện tình cảm cũng không có để lộ ra bất kì tin tức nào.
Cũng chỉ có lần trước, đột nhiên thông báo kết hôn nhưng kết hôn với ai cũng không lộ ra nửa lời.
Ai cũng thể nghĩ được, người mà cùng Lục Uyển Đình kết hôn lại chính là con gái của mình.
"Thích là không khống chế được." Kỳ Thanh nghiêng đầu dựa vào vai ông, hồi tưởng lại việc yêu thầm nhiều năm qua, khoé môi cong cong nở nụ cười.
Người ta nói yêu thầm rất vất vả, Kỳ Thanh lại cười tươi cảm thấy không có nửa phần xót xa chỉ có ngọt ngào. Phần thích của cô đối với Lục Uyển Đình, từ nhất kiến chung tình cho tới hiện tại là khắc cốt ghi tâm, cả trái tim cô mỗi nhịp đập là một phần tình yêu dành cho Lục Uyển Đình.
"Nhưng mà con bé không thích con."
"Ai nói?" Kỳ Thanh giống như con cáo phe phẩy cái đuôi nhỏ, nhìn lão Kỳ tổng khoe khoan "Chị ấy có một chút thích con nha."
Kỳ Huy nghe vậy vỗ vỗ vai Kỳ Thanh "Con gái của ba lợi hại a." Duỗi tay cầm lấy bản kế hoạch đi, "Ba đây không dạy con tán gái nữa, chúng ta nói chuyện tương lai công ty."
"Vâng, Kỳ tổng." Kỳ Thanh buông ông ta, đoan đoan chính chính ngồi nghiêm túc.
Muốn tán gái như thế nào, cô đã mua sách tự học, mấy cái thủ đoạn vụng về theo đuổi con gái ba cũng chỉ hữu dụng với mẹ cô thôi, làm gì mà đuổi tới Lục Uyển Đình nổi? Một chút đều không có.
Đảo mắt đã tới thời gian tan làm, Kỳ Thanh đứng ở bên cửa sổ, nhìn màn đêm dần buông xuống, vuốt ve cái nhẫn trên tay.
Cửa văn phòng mở ra, trợ lý Hoa trước khi đi lại đây gõ cửa "Kỳ tổng, chị còn chưa đi sao?"
Lão Kỳ tổng đã đi rồi, Kỳ tổng ở trong văn phòng vẫn luôn ở trong văn phòng đi ra, ngày thường giờ này đã sớm rời công ty, hôm nay lại khác thường đến giờ tan ca rồi mà vẫn chưa về.
Kỳ Thanh xoay người "Tôi còn muốn ở lại trong chốc lát, em về trước đi."
Trợ lý Hoa cũng không đi vội, cô vào trong văn phòng đi đến trước mặt Kỳ Thanh, có câu hỏi cô cần hỏi để trong lòng cả ngày muốn nghẹn chết cô rồi "Kỳ tổng, chị có phải kết hôn với Lục tổng không?"
Mắt Kỳ Thanh nhìn lên chiếc nhẫn, cười hỏi lại trợ lý Hoa "Em cảm thấy sao?"
Lúc không mang nhẫn lên, ai cũng không biết cô và Lục Uyển Đình ở bên nhau. Mang lên một cái, ba cô liền biết, trợ lý Hoa cũng nhìn ra.
Nhẫn thật là một thứ thần kỳ.
"Chắc là vậy chứ nếu không Lục tổng cũng không thèm hợp tác với công ty nhỏ như chúng ta." Trợ Lý Hoa vừa nói ra phát hiện mình nói sai, liền nhanh mà khen công ty "Công ty chúng ta tuy nhỏ nhưng về trình độ và nghiệp vụ vẫn dẫn đầu ngành."
Kỳ Thanh nhớ tới lời của lão Kỳ tổng, Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật chuyên nghiên cứu phát minh ra công nghệ thông minh, cố gắng đem trí tuệ nhân tạo vào tất cả các lĩnh vực. Ý tưởng mở rộng quy mô công ty là tốt, nhưng muốn đặt chân vào sản xuất các thiết bị, đầu tiên cần phải có đủ tài lực để kêu gọi nhân tài trong ngành gia nhập công ty.
Nếu mù quáng mà làm sẽ có rất nhiều vấn đề cần giải quyết, chỉ cần sơ hở một tí thì có thể thất bại thậm chí phá sản.
Hiện tại, Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật cần làm là ổn định từng bước đi trên con đường của mình, chờ đến khi đứng đầu được trong lĩnh vực khoa học kỹ thuật, chạm được tới nóc rồi mới bắt đầu phát triển ngang ra.
Thấy Kỳ tổng thất thần, trợ lý Hoa cẩn thận mà gọi nàng một tiếng "Kỳ tổng?"
Kỳ Thanh thu hồi suy nghĩ của mình, nhìn trợ lý Hoa cười, đưa ngón tay trỏ lên môi cô làm động tác bảo mật.
Chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út lại đập vào mắt trợ lý Hoa, trợ lý Hoa nhìn chiếc nhẫn mà gật gật đầu "Yên tâm đi Kỳ tổng, em sẽ không nói ra bên ngoài, sẽ có người biết, chị cùng với lão đại trong giới kinh doanh ở bên nhau."
Nghe những lời này của trợ lý Hoa, giống như cô vì lợi ích mà bán đứng linh hồn lẫn thân thể để câu dẫn lão đại vậy?
Kỳ Thanh không muốn giải thích, chỉ cho trợ lý Hoa một cái ánh mắt...nhà người có thể lui rồi.
Trong công ty, nhân viên cũng đã về gần hết, màn đêm buông xuống, Kỳ Thanh nhìn những ngọn đèn xung quanh đã sáng lên, lấy điện thoại muốn gọi cho Lục Uyển Đình.
Đang mở điện thoại ra thì Lục Uyển Đình đã gọi lại, Kỳ Thanh hơi kinh ngạc, chị ấy thế nào lại gọi cho mình? Không phải chị ấy đang bận sao?
"Em còn ở công ty sao?" Lục Uyển Đình nhìn cái nồi hấp trên bếp, một bên gọi cho Kỳ Thanh một bên canh thời gian.
Mùi hương cá tươi ngon bốc lên tứ phía, Lục Vân Tạ đứng ở trong bếp nuốt nước miếng, "Chị, chị dâu còn chưa về nhà sao?"
"Ân, còn ở công ty." Kỳ Thanh qua bàn làm việc ngồi xuống "Chị thì sao, còn ở công ty bận sao?"
Mấy ngày nay, Lục Uyển Đình bận đến khuya mới về nhà, cái người bên gối như cô cũng chưa có thời gian mà cùng Lục Uyển Đình nói được nhiều lời.
"Tôi đã về nhà." Giọng nói ôn nhu của Lục Uyển Đình truyền tới "Đang làm cơm tối, em về nhà ăn sao?"
Lục Uyển Đình xuống bếp?
Tim Kỳ Thanh thổn thức, lập tức tắt máy tính "Em đang chuẩn bị về." Không đợi