Kỳ Thanh đang đợi Lục Uyển Đình trả lời, các xe phía sau lại nôn nóng, đèn đỏ mới chuyển xanh 2 giây, đã ấn còi inh ỏi thúc giục.
Lục Uyển Đình dậm chân ga đem xe chạy đi, vài giây sau đã đủ cho cô nghĩ ra một lý do hợp lý giải thích, cô cười nói "Vì không muốn để em thấy tôi và mẹ nói chuyện với nhau."
Cái giải thích này, không chỉ có hợp lý, hơn nữa làm cho Kỳ Thanh ngượng ngùng không hỏi tiếp.
"Được rồi." Kỳ Thanh tạm thời tin.
Giang Lâm có một khu biệt thự xa hoa, không khí trong lành, phòng cảnh rất đẹp, cảnh non nước đầy đủ, nước từ trên cao chảy xuống khe nghe róc rách, có thể tận hưởng được ở khu biệt thự này, nhất định là người có tiền thích cuộc sống thoải mái, người ở đây hiển nhiên là quan to chức lớn. Ba mẹ Lục Uyển Đình ở đây.
Lục Uyển Đình chạy xe đến cửa khu, tám người bảo an đứng ở đó đều cúi chào, ánh mắt Kỳ Thanh ở trên người vài tên bảo an mà đánh giá một vòng. Mỗi người đều cao trên 1m8, thân thể to lớn, trên tai đeo tai nghe, tuỳ thời điểm mà tiếp nhận tin tức.
So sánh với nhà họ Lục thì nhà họ Kỳ các cô chỉ là gia đình bình dân, Kỳ Thanh thật vất vả mới bình tâm lại, giờ lại bất an tiếp, so với phía trước còn bất an hơn.
Cô sắp được gặp ba mẹ chồng.
Từ từ, vì sao lại không phải ba mẹ vợ?
Kỳ Thanh quay đầu nhìn Lục Uyển Đình, các cô đều là phụ nữ, vội vàng lãnh giấy hôn thú, chưa nói ai cưới ai gả, về sau sinh con họ ai, vì cái gì mà cô cam chịu ba mẹ Lục Uyển Đình là ba mẹ chồng của cô.
"Lát nữa, gặp ba mẹ của chị, em nên gọi là gì?"
Loại vấn đề này, Lục Uyển Đình cười nhìn cô một cái "Giống tôi đi, gọi là ba mẹ."
Đây là lần đầu Kỳ Thanh gặp ba mẹ Lục Uyển Đình, nghĩ đến việc gọi người xa lạ là ba mẹ, Kỳ Thanh thấy không được tự nhiên cho lắm "Lần đầu tiên gặp mặt, gọi là ba mẹ, có thể nhanh quá hay không?"
"So với tốc độ chúng ta đi lãnh giấy hôn thú, thì cái này tính là gì." Lục Uyển Đình cười sờ sờ đầu cô "Tôi đã có nói chuyện với ba mẹ, em yên tâm mà gọi ba mẹ đi, sẽ không sao đâu."
Xe dừng lại ở trước cửa biệt thự lớn, một người đàn ông trung niên mặt âu phục nhiệt tình đón tiếp, Lục Uyển Đình giới thiệu "Đó là quản gia, Trần Bá."
"Đại tiểu thư." Trần Bá cười rất vui vẻ, còn hiện lên nếp nhăn ở khoé mắt, mở cửa.
Lục Uyển Đình xuống xe, vòng qua bên kia mở cửa cho Kỳ Thanh, nắm tay Kỳ Thanh nói "Trần Bá, đây là Kỳ Thanh."
"Xin chào, Tiểu phu nhân." Nghe được tên Kỳ Thanh, Trần Bá tự động biết đây là phu nhân của đại tiểu thư mà gọi cho đúng.
Kỳ Thanh cười cùng chào hỏi "Xin chào, Trần Bá."
Lần đầu tiên tới cửa, lễ vật gặp mặt không thể thiếu, Lục Uyển Đình đã chuẩn bị đồ tốt cho Kỳ Thanh, Kỳ Thanh băn khoăn, đem trà quý - Phượng Hoàng Đơn Tùng, cùng với mấy bình rượu lâu năm mang đến đây.
Đồ vật đặt ở phía sau xe, Lục Uyển Đình mở cốp xe, tự tay xách những lễ vật của Kỳ Thanh, một tay xách theo trà và rượu, một tau nắm lấy tay Kỳ Thanh đi vào nhà.
Quản gia đi theo sau các cô, trong tay xách theo ít đồ đi theo vào trong, vừa đi vừa nói "Ông chủ ở trên thư phòng đọc xách, bà chủ ở phòng khách chờ hai người, nhị tiểu thì ở trên phòng."
Chờ chúng ta? Kỳ Thanh theo bản năng mà nắm chặt tay Lục Uyển Đình, trong lòng thấp thỏm bất an.
Lục Uyển Đình cười ôn nhu với cô, ghé lại sát bên, không coi ai ra ra gì mà thì thầm "Đừng sợ, mẹ tôi sẽ không làm chúng ta khó xử."
Quản gia đi theo phía sau, thấy đại tiểu thư trước giờ chưa từng yêu ai, lại đang thân mật nói chuyện, mặt đỏ cả lên, vừa vui mừng lại xấu hổ, liền nhìn đi chỗ khác.
So với nhà Lục Uyển Đình, biệt thự ở đây rộng lớn hơn nhiều, Lục mẹ nhìn thấy con gái mang theo phu nhân về nhà, trong lòng có chút cảm giác khó nói, ánh mắt nhìn Kỳ Thanh, sửng sốt vài giây.
Nhìn thấy hai người, 10 ngón tay đan vào nhau, trong lòng Lục mẹ cảm thán, không nghĩ tới con gái bà cuối cùng lại thích cô bé nhỏ tuổi này.
"Mẹ, đây là Kỳ Thanh, trước đó con đã nói với mẹ." Lục Uyển Đình nắm lấy tay Kỳ Thanh đi qua, đem đồ trong tay đặt lên bàn "Đây là do Kỳ Thanh chuẩn bị, trà hảo hạng với rượu ngon."
Lục mẹ ung dung ưu nhã nhìn hai người cười ôn hoà "Về nhà là được rồi, đâu cần khách sáo như vậy."
Kỳ Thanh thẹn thùng không lý do, không có một chút khí thế nào của tổng tài, thẹn thùng mà vấn an bà "Con chào bác gái."
Vẫn là không thể theo ý Lục Uyển Đình mà gọi là mẹ.
"Hai đứa đã kết hôn rồi, hẳn là nên gọi là mẹ chứ?" Ánh mắt Lục mẹ dừng trên cặp nhẫn trên tay hai người, đứng dậy kéo Kỳ Thanh, thân mật mà kéo cô ngồi xuống sofa "Ngồi xuống đi, đừng có đứng."
Trên mặt Lục mẹ có vài nét giống Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh ngồi ở bên cạnh Lục mẹ, câu nệ mà ngồi đoan chính, Lục mẹ phân phó người hầu đi pha trà, đem điểm tâm đã chuẩn bị mang lên, lôi kéo tay cô nói chuyện "Gọi con là Thanh Thanh được chưa?"
"Được ạ." Kỳ Thanh khẩn trương cực độ, mắt nhìn tay đang bị Lục mẹ lôi kéo, tay còn run rẩy, lòng bàn tay còn toát ra một tầng mồ hôi.
Lục mẹ quá nhiệt tình.
Lục Uyển Đình đem tay Kỳ Thanh trở lại "Mẹ, mẹ cùng Kỳ Thanh nói chuyện, không cần lôi kéo tay em ấy."
Lục Vân Tạ từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy Kỳ Thanh, gọi một tiếng chị dâu sau đó nói với Lục Uyển Đình "Chị, ba gọi chị đến thư phòng."
Ở hoàn cảnh xa lạ, đem Kỳ Thanh một mình ở đây, Lục Uyển Đình không yên tâm "Chị ở đây một lát rồi lên."
Lục mẹ lại nói với cô "Mẹ với Vân Tạ bồi Thanh Thanh, con đến thư phòng đi."
Lục mẹ trao cho cô một ánh mắt yên tâm, Lục Uyển Đình do dự một chút, buông tay Kỳ Thanh ra, đứng lên ôn nhu nói với Kỳ Thanh "Tôi đi lên thư phòng, sẽ trở lại nhanh thôi."
Đến lúc này, Lục mẹ mới chú ý tới trên mắt cá chân Lục Uyển Đình mang một cái lắc, Lục mẹ cảm thấy kỳ quái, con gái bà không thích mang trang sức. Trừ bỏ những trường hợp bắt buộc, thì ngày thường chỉ mang đồng hồ.
"Uyển Đình, con khi nào lại mang lắc chân?" Lục mẹ nghi vấn.
Lục Vân Tạ chắp tay lên trán, mẹ thật sự hỏi vậy sao.
Lục Uyển Đình hơi hơi mỉm cười, ánh mắt nhìn Kỳ Thanh "Kỳ Thanh tặng con."
Hoá ra là lão bà tặng, làm sao không mang cho được.
Lục mẹ cười khen một câu "Rất đẹp."
Hôm nay là sinh nhật Lục Uyển Đình, lại là lần đầu tiên tới nhà, bữa tối chuẩn bị cũng rất phong phú, có đủ thời gian để cho các cô nói chuyện phiếm.
Lục mẹ và Kỳ Thanh người này một câu người nọ một câu mà nói chuyện phiếm, Lục Vân Tạ ngồi bên cạnh nghe, thỉnh thoảng lại chọt vào một câu,
Sau khi Lục Uyển Đình lên lầu, Kỳ Thanh lâu lâu lại ngước mắt nhìn hướng cầu thang, Lục mẹ đã nhận ra sự bất an của cô, cười trấn an với cô, nụ cười này có vài phần giống Lục Uyển Đình, cái cười này làm cho Kỳ Thanh ngây người.
"Nghe Lục Uyển Đình nói con là tổng tài của Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật?" Lục mẹ tìm được đề tài mới.
Kỳ Thanh nhớ lại lời phía trước Lục Uyển Đình nói, cô ấy nói ba mẹ cô ấy thích nữ cường nhân, tuy rằng lúc sau nói là ghẹo cô, nhưng mà nghe Lục mẹ nhắc tới Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật, có lẽ Lục mẹ thích nữ cường nhân thật.
Kỳ Thanh gật đầu, điều chỉnh lại tâm trạng, bớt phần khẩn trương câu nệ, thong dong tự nhiên mà cùng Lục mẹ nói chuyện phiếm "Sau khi con tốt nghiệp, ba con đã giao cho con tiếp nhận Kỳ Giang Khoa Học Kỹ Thuật..."
Trò chuyện một