Bà chủ cửa hàng hoa chần chừ, thấy Lục Uyển Đình đang tìm hình gì đó trong bộ sưu tập ảnh trong điện thoại, tìm được một tấm ảnh Kỳ Thanh ở trong văn phòng cô xem tư liệu, hỏi bà chủ "Là cô ấy sao?"
Ảnh chụp là một vị tiểu thư ngồi ở trên sofa, trong tay cầm một tệp tài liệu, biểu hiện rất nghiêm túc, từ góc độ chụp này với trạng thái người bị chụp, thực rõ ràng là chụp lén chứ không phải quang minh chính đại.
Bà chủ nhìn một lúc, vẫn lắc đầu.
Lục Uyển Đình thu hồi điện thoại, mỉm cười nói "Quấy rầy rồi." Rời đi khỏi cửa hàng hoa.
Không ai hiểu con gái bằng mẹ, lúc con gái do dự chỉ lắc đầu không nói gì, đủ để nói rằng con gái bà nói dối.
Nhìn bóng dáng Lục Uyển Đình rời đi, giọng nói của bà cụ cửa hàng hoa vang lên "Mạn Dung, vì sao con lại nói dối?"
Bà chủ vẫn tiếp tục với mấy bông hoa, cúi đầu nói, bà cụ nhìn vậy, chống cây gậy đến quầy thu ngân ngồi xuống, thở dài "Là bởi vì đã qua nhiều năm như vậy rồi, mà đến giờ cô ấy mới đến đây hỏi sao?"
Tay đang cắm hoa của bà chủ ngừng một chút, ừ một tiếng "Nếu cô ấy có tâm thì sẽ không nhiều năm như vậy rồi giờ mới đến. Nhiều năm giờ mới đến đây, cho thấy rằng cô ấy có dụng ý khác."
"Dụng ý khác?" Cây gậy trên mặt đất khẽ đập lên nền đất "Biết đâu, là cô ấy thích người kia thì sao?"
Lục Uyển Đình hồn bay phách lạc trở về xe, cô mở cửa ngồi vào trong, cố gắng phục hồi lại tâm trạng.
Điện thoại nhảy ra mấy cái tin nhắn, Kỳ Thanh hỏi cô [Chị đến công ty chưa? Không muốn đi làm, chỉ muốn ở bên cạnh đợi chị.]
Nhìn thấy tin nhắn của Kỳ Thanh, Lục Uyển Đình nở nụ cười, cô đang rối rắm cái gì. Có thể trùng hợp là hôm qua Kỳ Thanh mua hoa hồng champagne tặng cho cô thôi, sao lại có thể suy đoán người tặng hoa nặc danh kia là Kỳ Thanh.
Có lẽ chỉ là trùng hợp.
Trùng hợp là chọn hoa hồng champagne, trùng hợp là lúc 9h xuất hiện trước mặt cô, và trùng hợp nói cho cô biết ý nghĩa của hoa hồng champagne.
Có lẽ bởi vì ý nghĩa của loài hoa đó mà chọn đi.
Lục Uyển Đình nhắn lại tin cho Kỳ Thanh [Đến công ty rồi, giờ phải mở họp liền. Nếu em bận việc xong rồi thì tới đây tìm tôi.]
Nhắn tin xong cô buông điện thoại, mang dây an toàn, đem xe khởi động. Trước khi cuộc họp bắt đầu, cô đã đến công ty.
Trợ lý Tô không đi làm, Lục Vân Tạ tạm thời làm trợ lý cho Lục Uyển Đình, thư ký Phó đem việc của trợ lý Tô giao cho Lục Vân Tạ, Lục tổng đến trễ đã đến.
Cuộc họp chậm lại nửa tiếng, cũng may, Lục tổng không có đến trễ.
"Trợ lý Tô vì sao không nói trực tiếp cho tôi?" Lục Vân Tạ mở văn kiện, không ngẩng đầu nhìn thư ký Phó mà hỏi.
Lúc cô nói chuyện nghiêm túc, có 7 phần giống với Lục tổng, gương mặt thư ký Phó có chút trắng bệch, kinh hồn mà giải thích "Tôi là người nắm rõ ràng chi tiết, Trợ lý Tô chỉ nói sơ qua với tôi vài ý, tôi có thể nói chi tiết tỉ mỉ cho cô, đối mặt như vậy so với điện thoại rõ ràng hơn."
"Oh, hoá ra vậy." Lục Vân Tạ gật đầu.
Thư ký Phó như trút được gánh nặng, cười ha hả gật đầu: "Vậy cô đi trước, tôi về văn phòng." Nhị tiểu thư gật đầu một cái, hắn lập tức đi về.
Mới đi ra khỏi văn phòng tổng tài liền gặp được Lục tổng.
"Xin chào, Lục tổng." Thư ký Phó đứng tại chỗ, nhìn đồng hồ trên tay. "Cuộc họp 10 phút nữa bắt đầu, tư liệu đã chuẩn bị xong, đặt ở trên bàn của ngài."
Lục Uyển Đình gật đầu ừ, thư ký Phó nghiêng người tránh ra.
Lục Vân Tạ ngồi ở sofa xem văn kiện, nhìn thấy chị gái đến, lập tức thả văn kiện xuống đứng lên "Chị, lúc sáng em ra khỏi nhà, ba hỏi em vì sao không đợi các chị cùng nhau đi... chị, chị làm sao vậy?"
Như thế nào mà bộ dạng như có đầy tâm sự vậy.
"Không có việc gì." Lục Uyển Đình đưa túi cho Lục Vân Tạ "Chị nghĩ đến việc mở họp."
Lục Uyển Đình đang muốn đến sau bàn làm việc ngồi xuống, nhìn thấy bình hoa hồng champagne, thay đổi đường đi hướng đến trước bình hoa.
Nửa phút sau, Lục Uyển Đình nở nụ cười, cười đến nổi Lục Vân Tạ không thể hiểu được, còn có chút sợ hãi.
Chị cô...điên rồi sao?
Lục Uyển Đình rút ra một nhánh hoa hồng, xoay người lại nói "Là em ấy, đúng là em ấy."
"Cái gì mà cô ấy?" Lục Vân Tạ vẻ mặt bức mộng.
Lục Uyển Đình giơ nhánh hoa trên tay lên, không nén được cảm xúc kích động. "Là Kỳ Thanh, hoa là Kỳ Thanh tặng."
Trùng hợp, thật sự không thể trùng hợp đến thế, Kỳ Thanh tặng cô 26 bông, cô cắm ở bình hoa lớn 17 hoa, đem 9 hoa còn lại cắm ở bình nhỏ.
Chính là Kỳ Thanh.
Lục Vân Tạ "..." Phản ứng của chị cô như hình cung kéo dài? Ai mà không biết hôm qua Kỳ Thanh tặng hoa cho chị ấy.
"Giấy gói giống nhau, hoa cũng giống." Đúng rồi, giấy gói hoa đâu, Lục Uyển Đình nhớ rõ lúc cô cắm xong, đem giấy gói xếp gọn lại, đèn ở dưới bình hoa.
Dưới bình hoa này không có giấy gói, Lục Uyển Đình nhanh chân đến bình hoa còn lại cầm lên, ở dưới chính là giấy gói hoa được đè xếp chồng lên nhau chỉnh tề, giấy gói hoa màu xám trắng, chất liệu nhám và cái dải lụa sọc xanh.
Còn tốt, nhân viên dọn vệ sinh còn không đem hai thứ này vứt đi.
Lục Uyển Đình lấy đống giấy đó đi...xăm soi nhìn vào đống giấy đó.
Chị cô đây là làm sao? Lại đi xem giấy gói hoa?
Lục Vân Tạ đi đến bên cạnh Lục Uyển Đình, nhìn chằm chằm giấy gói hoa hồi lâu, cũng không thấy nó có cái gì đáng giá để xem "Chị, chị có muốn em đi mượn cái bật lửa hơ qua không."
"Hơ cái gì?" Lục Uyển Đình nhìn em gái khó hiểu.
"Hơ xem giấy gói hoa a, xem thử có hiện chữ gì ra không?" Lục Vân Tạ nói giỡn.
Lục Uyển Đình tiếp tục xem giấy gói hoa, thu hồi lại sự kích động đi, vững vàng bình tĩnh nói "Chị đang xem chất liệu của giấy gói hoa kia, phát hình giấy này cùng với giấy gói của một cửa hàng bán hoa hồng champagne giống nhau, đều là giấy gói nhám."
Nhớ mang máng, năm vừa rồi hoa hồng champagne được mang tới, là dùng giấy gói màu hồng nhạt.
"Chị, hoa tặng chị không ít, chẳng lẽ chị không phát hiện là hoa ở đâu chẳng như nhau, cũng có bao nhiêu loại hoa đó, bao nhiêu loại giấy gói hoa."
Nếu có chung một cửa hàng hoa thì có có nói lên được điều gì đâu.
Ánh mắt Lục Uyển Đình có chút lạnh, không cao hứng nhìn Lục Vân Tạ, tâm Lục Vân Tạ run lên "Chị, em có phải nói sai không? Chỗ nào sai, để em nói lại lần nữa."
"Cái gì cũng sai."
"..."
Lục Uyển Đình đem giấy gói nhám mở ra rồi tỉ mỉ mà xếp lại, dải lụa sọc xanh cũng xếp gọn, rồi bỏ vào trong ngăn tủ cất lại.
Cô chắc chắn, người đưa hoa chính là Kỳ Thanh.
Chuyện này không phải là trùng hợp.
Tài liệu trên bàn chưa kịp xem, cuộc họp đã bắt đầu.
Lục Uyển Đình ngồi ở vị trí chủ trì, không biểu hiện thái độ gì, chỉ ngồi nghe những người ở bên dưới thảo luận ý kiến. Đến khi cuộc họp kết thúc, cô cũng không tỏ thái độ gì, cũng không