Lục Uyển Đình theo bản năng mà lùi lại một bước, cùng Kỳ Thanh kéo ra khoảng cách, Kỳ Thanh lại không buông tha cô, sấn tới một bước, ánh mắt cực kỳ nóng mà nhìn Lục Uyển Đình, Lục Uyển Đình do dự trả lời "Giống như bị muỗi cắn."
Muỗi mùa thu rất độc, cắn một cái sẽ sưng lên, khi bớt sưng rồi vẫn sẽ để lại dấu đỏ trên da, qua mấy ngày mới có thể biến mất.
Nhưng mà trong lòng cô rất chắn chắn, cái này không phải bị muỗi cắn, cô ở trong phòng phòng tắm nhìn rất lâu, nhìn sao cũng thấy chủ cái dấu này chính là Kỳ Thanh.
Khoé môi Kỳ Thanh cong lên, nở nụ cười, cô nắm lấy cổ áo ngủ của Lục Uyển Đình, một tay vòng ra phía sau lưng ôm lấy Lục Uyển Đình, cúi đầu hôn lên cái dấu kia.
Ngọn lửa trong người đã cố dập cho tắt lại bén lửa trở lại, Lục Uyển Đình nhìn Kỳ Thanh, cảm giác được đôi môi mềm mại kia, tức khắc trong miệng lưỡi đều cảm thấy khô lại, theo ý thức mà nuốt nuốt.
Đôi môi kia thêm tí lực, hơi thở nóng phả lên trên cổ cùng với một chút ướt từ đầu môi kia chạm vào, cả người Lục Uyển Đình tê dại, nắm lấy vạt áo Kỳ Thanh mà khẽ gọi tên cô "Kỳ Thanh."
Toàn bộ cơ thể gần như là mất sức.
Trái tim thì đập liên hồi có thể nghe được nhịp đập của nó, Lục Uyển Đình cảm thấy đại não thiếu oxy nghiêm trọng, ngẩng đầu lên mà thở bằng miệng khi mà mũi đã không hoàn thành được nhiệm vụ của nó.
Từ nhẹ nhàng hôn lên đã trở thành hôn mút, làn da bị mút nổi lên một vết nhỏ, Kỳ Thanh buông Lục Uyển Đình ra, nhìn thấy dấu hôn mới, nói "Không phải là mũi cắn, là em hôn như vậy tạo ra dấu hôn đó."
Hai chữ dấu hôn dừng ở lỗ tai, làm Lục Uyển Đình mất khống chế.
Hơi thở cực kỳ mạnh mẽ áp sát lại Kỳ Thanh, đem Kỳ Thanh giam cầm vào đó. Kỳ Thanh bị đẩy áp lên tủ lạnh, trước người là cơ thể ấm áp của Lục Uyển Đình, sau lưng lại là tiếng máy móc ong ong phát ra từ tủ lạnh, Kỳ Thanh câu lấy cổ Lục Uyển Đình, nhiệt tình đáp lại.
Trong lúc ý thức dần dần mê ly, Kỳ Thanh lại nhớ đến tình tiết đã xem qua trong quyển sách
Hiện tại, các cô đang ở trên bếp bộc phát tình yêu mãnh liệt, hôn nhau khó chia lìa.
Lục Uyển Đình cuối cùng cũng còn chút tỉnh táo mà nhớ đây không phải là phòng ngủ.
Cảm xúc mất khống cũng bình ổn lại, trước mắt là một mảnh hỗn độn, quần áo của Kỳ Thanh bị cô xoa đến lộn xộn, Lục Uyển Đình tựa cằm vào vai Kỳ Thanh, nhẹ nhàng ôm cô thở dốc "Tiểu xảo thật là đáng yêu."
*Tiểu xảo: ý Lục Uyển Đình nói cách Kỳ Thanh diễn tả lại cái hôn xương quai xanh
Kỳ Thanh mất nửa ngày mới phản ứng lại là Lục Uyển Đình nói cái gì "Lục Uyển Đình!"
Lục Uyển Đình xoa xoa tóc cô, vuốt cho nó đi vào nếp, cười ôn nhu nói "Tôi đói bụng rồi."
Cô đổi hướng quay sang nhìn cái nồi áp suất ở trên bên, hơi nóng từ van còn phả ra, Lục Uyển Đình ôm lấy Kỳ Thanh, giọng nói mềm mại như đang làm nũng "Khi nào mới có thể ăn?"
Tâm Kỳ Thanh lại thiếu nghị lực mà mềm xuống "Bây giờ có thể ăn được rồi."
Lục Uyển Đình buông cô ra, Kỳ Thanh chỉnh lại quần áo, đôi tay cầm lấy cái khăn bếp mà nhấc cái nồi từ bếp xuống, để vào trong bồn rửa chén, sau đó mở vòi nước ra, xả nước lạnh lên nắp nồi cho nguội.
Mở cái nắp ra, bên trong chỉ có cháo trắng.
Lục Uyển Đình cầm cái thìa cùng với cái chén nhỏ, tự tay mà múc cháo, nhìn nồi cháo trắng trong lòng rất vui vẻ "Em đi tắm đi, tôi ăn xong rồi lên lầu."
Kỳ Thanh đứng ở bên cạnh nhìn một lúc, động tác của Lục Uyển Đình rất thong thả từng muỗi từng muỗng múc vào chén "Chỉ có cháo trắng, chị không chê sao?"
Lục Đình quay sang nhìn Kỳ Thanh, đôi mắt cười như trăng khuyết rọi dưới mặt hồ gợn sóng "Chỉ cần em làm, tôi đều thích." Cô buông cái vá rồi cầm cái muỗng nhỏ mà múc cháo, thổi nhẹ rồi đưa vào miệng "Ăn rất ngon."
Cháo trắng thôi mà, có gì ngon chứ?
"Miệng của chị sao lại trở nên ngọt như vậy?"
Lục Uyển Đình nhướng mày, ánh mắt rơi trên ly thuỷ tinh, nước trong ly còn chưa uống hết, cô cầm ly nước lên đưa cho Kỳ Thanh, cười rất sâu xa "Tôi có uống qua nước mật ong."
Kỳ Thanh nghĩ rằng cô nên chạy nhanh, đừng nhìn Lục tổng thường ngày lạnh lùng hững hờ như vậy, một khi mà đào ra được đống băng trên người xuống thì sẽ nói những lời không đỡ được.
Tiếng bước chân đi xa, Lục Uyển Đình nhìn Kỳ Thanh đi vào phòng ngủ trên lầu, cười cười mà uống hết ly mật ong, liếm liếm khoé môi, cái ly nước này, không ngọt như của Kỳ Thanh.
Kỳ Thanh đi vào phòng tắm, dùng nước lạnh rửa mặt, đại não đang rất nóng cần được làm lạnh không thì nổ tung, đến lúc này cô mới nhận ra được sự biến hoá của Lục Uyển Đình.
Lục Uyển Đình trước kia rất dịu dàng ôn nhu, lúc hôn hai tay ôm lấy cô không dám làn càn mà xoa loạn lên, đêm nay không giống, tay Lục Uyển Đình lả lướt khắp cơ thể cô, từ sau ra trước, từ ngoài vô trong, mỗi nơi lướt qua như lửa cháy lan ra ngoài đồng cỏ.
Kỳ Thanh cởϊ qυầи áo, bỏ đồ dơ vào sọt, đi đến mở vòi hoa sen.
Nước ấm từ vòi chảy ra, xối lên toàn bộ cơ thể cô, Kỳ Thanh sờ nhẹ lên đôi môi, trên đó còn lưu lại một chút hương vị bạc hà, Lục Uyển Đình còn cắn cô vài cái.
Tắm rửa xong ra tới, Lục Uyển Đình đã ở trong phòng ngủ, cầm điện thoại ngồi trên sofa, giống như đang cùng ai đó nhắn tin.
Kỳ Thanh một bên chà lau tóc, một bên đến chỗ Lục Uyển Đình đang ngồi, Lục Uyển Đình cũng không có tránh cô, tiếp tục soạn tin nhắn, trên mặt cười ôn nhu "Tôi giúp em thổi tóc."
Lục Uyển Đình nhắn tin xong, đem điện thoại đặt lên trên bàn, đi lấy máy sấy.
Gió độ ấm vừa phải, Kỳ Thanh thoải mái nhắm mắt lại, dựa vào trong lòng ngực Lục Uyển Đình, tiếng máy sấy tóc đều đều cùng với bàn tay mềm mại của Lục Uyển Đình xoa xoa lên mái tóc, dần dần làm cô buồn ngủ.
Lục Uyển Đình đưa tay vào trong mái tóc, từng sợi tóc đã khô, xác định không còn hơi ẩm, tắt máy sấy, vỗ nhẹ nhẹ sau lưng Kỳ Thanh. "Thổi xong rồi." Ý bảo Kỳ Thanh có thể lên giường nằm.
Kỳ Thanh không có đáp lại, Lục Uyển Đình buông máy sấy, chân lui lại nửa bước, nghiêng người qua xem Kỳ Thanh.
Cô sấy tóc cho Kỳ Thanh, động tác cử động như vậy mà Kỳ Thanh lại ngủ được.
Lục Uyển Đình đỡ lấy cô, cẩn trọng mà đặt cô nàng nằm xuống giường, sau đó ngồi xổm xuống mà cởi dép trong chân Kỳ Thanh, đem chân cô đặt lên giường.
Lục Uyển Đình kéo chăn lên, đắp lên người Kỳ Thanh, tắt đèn, chỉ để lại một ánh đèn vàng nhỏ.
Đem máy sấy đi cất trong ngắn tủ, Lục Uyển Đình cầm điện thoại chui vào trong chăn.
Vừa vào trong