Một giây trước, Kỳ Thanh cảm thấy khổ sở vì sự chần chừ của Lục Uyển Đình, cô cho rằng trải qua tối hôm qua, ở cái vấn đề này Lục Uyển Đình có thể trả lời quyết đoán, nhưng không ngờ được là Lục Uyển Đình lại do dự.
Hiện tại, do dự hay không do dự cô không quan tâm, cô chỉ muốn biết Lục Uyển Đình bắt đầu thích cô từ lúc nào.
"Chị bắt đầu từ khi nào thích em?" Tâm không khống chế được mà loạn lên, mặc kệ Lục Uyển Đình thích cô bao lâu, sẽ ở bên cạnh cô bao lâu, vào mỗi thời khắc, trái tim này luôn rung động vì Lục Uyển Đình.
Ở giao lộ phía trước, đèn giao thông đếm ngược, còn lại 5s nữa chuyển sang đỏ, Lục Uyển Đình hạ chân ga sau đó lại dẫm phanh cho xe ngừng lại vừa đúng lúc đèn chuyển đỏ.
Lục Uyển Đình quay sang nhìn Kỳ Thanh, ánh mắt dịu dàng ấm áp, liếc mắt đưa tình "Em đoán thử xem."
Đến lúc này còn úp úp mở mở.
Kỳ Thanh hồi tưởng lại những chuyện phát sinh từ lúc kết hôn đến bây giờ, suy nghĩ từng giai đoạn từng cột mốc, nghi ngờ nói "Ở khách sạn Danh Bằng?"
Khách sạn Danh Bằng đối với các cô, là một nơi kỷ niệm đáng giá, cô ở đó đưa ra lời đề nghị kết giao với Lục Uyển Đình.
Chẳng lẽ Lục Uyển Đình ở khách sạn Danh Bằng bắt đầu thích cô sao?
Kỳ Thanh giống như học sinh bị cô giáo gọi trả bài, trả lời xong liền thấp thỏm bất an nhìn cô giáo Lục, chờ mong cô giáo Lục nói đây là đáp án đúng.
"Sao em cho rằng tôi bắt đầu từ lúc đó?" Lục Uyển Đình cười rất sâu xa, làm người ta đoán không được là mình trả lời đúng hay sai.
Kỳ Thanh hít một hơi thật sâu chậm rãi nói "Vì em bỏ công việc, lén lút đến Tân Thiên. Đến đó trước chờ chị, còn ở khách sạn thổ lộ, chẳng lẽ chị không có cảm động thích em sao?"
Kỳ Thanh nghiêm túc giải thích, quá đáng yêu.
"Có." Lục Uyển Đình không nhịn được duỗi tay xoa xoa tóc Kỳ Thanh "Nhưng mà không phải khi đó."
Không phải lúc đó sao?
Các cô ở khách sạn nguyện ý nói thử yêu đương, ngày hôm sau cô rời khỏi Tấn Thiên về lại Giang Lâm, Lục Uyển Đình ở trên xe hôn cô, nhất định lúc đó phải thích cô rồi, chẳng lẽ sai sao?
Bản thân cô cũng đã rất nhiều lần tự mình đa tình cho rằng Lục Uyển Đình bắt đầu từ sớm đã thích mình, Kỳ Thanh nhìn Lục Uyển Đình muốn cho một gợi ý "Vậy là trước hay sau khi ở Tấn Thiên?"
Lục Uyển Đình nhìn ra tâm tư của Kỳ Thanh, khoé miệng cong lên thành hình cung, ánh mắt nhìn môi Kỳ Thanh đảo qua đảo lại.
Ám chỉ hôn một cái, sẽ nói cho em biết.
Kỳ Thanh nhìn thời gian trên đèn giao thông, đèn đỏ vừa đủ để hôn, Kỳ Thanh nắm lấy góc áo Lục Uyển Đình, dán người lên, hai đôi môi lạnh đang tự làm ấm lẫn nhau, dòng điện tê tê dại dại chạy dọc khắp sóng lưng, Kỳ Thanh quên mất lục mục đích của nụ hôn nay, cô cạy đôi môi kia ra để hôn sâu hơn.
"Kỳ Thanh." Lục Uyển Đình thở gấp, nặng nề mà tách ra khỏi Kỳ Thanh, Kỳ Thanh vẫn chưa đã thèm, lại muốn tiếp, Lục Uyển Đình cưng chiều mà vuốt ve má cô "Chúng ta phải đợi cái đèn xanh tiếp theo mới đi sao?"
Mấy xe phía sau cũng đã hết kiên nhẫn mà nhấn kèn, thúc giục các cô chạy xe đi.
Kỳ Thanh quay sang nhìn đèn giao thông đã chuyển xanh, thời gian vào một thời điểm nào đó luôn trôi qua rất nhanh, cô trở lại trên ghế mình, liếm khoé môi.
Cô còn chưa hôn đủ.
Từ từ, mục đích của cô vừa rồi không phải là hôn, Kỳ Thanh nhấp môi, thân người ngồi thẳng, Lục Uyển Đình dẫm chân ga đi qua giao lộ.
Xe đi một đoạn, tay trái Lục Uyển Đình đặt lên tay lái, tay phải lặng lẽ duỗi ra chạm vào chân Kỳ Thanh, đùi là nơi mẫn cảm, Kỳ Thanh cảm giác ngứa liền rụt chân lại.
Thấy rõ là Lục Uyển Đình, Kỳ Thanh cười lấy tay nắm lấy bàn tay kia, mười ngón tay đang xen vào nhau, Lục Uyển Đình hơi dùng sức nắm chặt lấy tay cô "Sớm hơn so với lúc đó."
Lục Uyển Đình đã cho cô gợi ý, Kỳ Thanh khoanh vùng thời gian lại đem thời gian bắt đầu từ lúc kết hôn đến trước khi đi Tân Thiên, "Lúc chúng ta đi xem phim sao?"
Lục Uyển Đình nở nụ cười, "Em bắt đầu từ lúc đó thích tôi sao?"
Kỳ Thanh sửng sốt một lát mới có phản ứng. Hoá ra Lục Uyển Đình không phải muốn nói cho cô biết là bắt đầu từ lúc nào thích cô, mà muốn hỏi ngược lại cô.
"Chị lạc đề rồi, đang nói chị sao lại chuyển sang em." Nếu để Lục Uyển Đình biết, cô thích Lục Uyển Đình nhiều năm như vậy, còn không bị Lục Uyển Đình ăn gắt gao sao.
Không đúng, hiện tại cô cũng đã bị ăn gắt gao, một chút sức lực phản kháng đều không có.
Lục Uyển Đình quay sang nhìn Kỳ Thanh một cái, xe đang đi trên một đoạn đường sáng, biểu cảm của Kỳ Thanh đều thu vào trong mắt cô, Lục Uyển Đình không khỏi cười lên tiếng.
Còn nghĩ là cô không biết sao? Cô đã sớm biết rồi a.
"Chị cười cái gì?" Cảm giác Lục Uyển Đình đã biết cái gì đó.
Lục Uyển Đình rút tay lại đặt tay lên vô lăng "Phu nhân nhà tôi đáng yêu quá."
Con người khi đã rơi vào lưới tình rồi, nhìn thấy cái gì cũng đều là đáng yêu, Kỳ Thanh vui vẻ nói "Chỉ có ba mẹ em với chị mới cảm thấy em đáng yêu."
Cô còn nhớ rõ là có hẹn với ba, chờ Lục Uyển Đình thích cô rồi liền mang về gặp ba mẹ.
"Uyển Đình, chị không nào có thời gian, em muốn mang chị về nhà." Cô hỏi rất cẩn trọng, người nghe có chút đau lòng.
"Em muốn khi nào mang tôi về thì mang, tôi lúc nào cũng có thời gian." Lục Uyển Đình nhìn Kỳ Thanh một cái, rồi đánh tay lái quẹo vào tiểu khu.
"Đêm mai thì sao?" Tâm Kỳ Thanh như hoa đang nở, hận đêm nay không thể mang về liền.
Đêm mai, cô có một cái tiệc rượu khai trương, so với gặp Kỳ Thanh, thì cái tiệc rượu đó không hề quan trọng, Lục Uyển Đình cười đáp ứng "Được, đêm mai nhé."
Xe dừng lại ở trước cửa, Kỳ Thanh mở dây an toàn, Lục Uyển Đình nhanh chân xuống xe trước, mở ghế phụ ra.
Biết Lục Uyển Đình lại muốn đỡ cô, Kỳ Thanh đưa tay ra trước nhưng cơ thể bỗng nhiên bị nâng lên, Lục Uyển Đình ôm cô ra khỏi xe.
"Uyển Đình." Hai tay Kỳ Thanh khoanh lấy cổ Lục Uyển Đình, ngửa đầu kinh ngạc mà nhìn Lục Uyển Đình, trong mắt còn có sự vui vẻ.
" Ân ." Lục Uyển Đình nhẹ nhàng trả lời một tiếng, cúi đầu ôn nhu mà cười, sau đó mới thả Kỳ Thanh xuống.
Đóng cửa xe lại, hai người nắm tay nhau mà đi vào nhà, cửa vẫn dùng loại khoá cơ, Kỳ Thanh thấy Lục Uyển Đình lấy chìa khoá mở cửa, do dự hỏi: "Chúng ta có nên đổi thành khoá cửa thông minh không?"
Hiện tại, 90% cửa nhà đều dùng khoá thông mình, người dùng khoá cơ như Lục Uyển Đình ngày càng