Trợ lý Tô sửa lại biên bản cuộc họp, sau đó đem biên bản cùng với văn kiện mang vào văn phòng tổng tài, cửa mở ra, trên tay Lục tổng đang cầm cây bút máy, rũ đầu trên đống văn kiện mà thất thần, giữa mày tản ra hơi thở mùa xuân, khoé miệng cong cong, vừa nhìn thấy liền biết là đã nghĩ đến phu nhân.
Trợ lý Tô gõ gõ cửa, Lục Uyển Đình như người trong mộng mới tỉnh, ngước mắt nhìn về phía cửa, "Vào đi." Rất thần thục ký tên lên văn kiện.
Ký xong rồi mới phát giác, trên đó không phải tên của cô mà là chuỗi con số.
Trợ lý Tô đem văn kiện đặt lên trên bàn, rút ra biên bản họp đưa cho Lục tổng "Lục tổng, đây là biên bản họp đã được chỉnh sửa lại."
"Uh." Lục Uyển Đình tiếp nhận biên bản, khép lại văn kiện vừa mới ký sai đưa cho trợ lý Tô, "Phần tư liệu này em làm lại một bản khác nha."
"Vâng, Lục tổng." Trợ lý Tô mở ra nhìn, thấy chỗ ký tên ghi một chuỗi số quen thuộc "Cái này em mang đi huỷ nhé?"
Được Lục tổng cho phép, trợ lý Tô trở lại văn phòng của mình.
Lục Vân Tạ ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, xem bản thiết kế AI mới, nghe được tiếng bước chân, cô ngước mắt nhìn một cái, cúi đầu xem tiếp.
Một phần văn kiện quăng đến chỗ cô, trợ lý Tô phân phó việc cho cô, "Nhị tiểu thư, phiền cô đem cái văn kiện này bỏ vào máy huỷ tài liệu."
"Được, trợ lý Tô." Lục Vân Tạ cười tiếp nhận văn kiện, mở cái bìa tài liệu ra, lấy mấy tờ giấy bên trong ra, đi đến máy huỷ giấy.
Tư liệu chỉ có hai trang, cô tuỳ tay mà lật xem, nhìn thấy chỗ ký tên của chị cô lại là một dãy số, quay đầu với vẻ mặt không thể tưởng tượng được mà hỏi trợ lý Tô, "Chị tôi vậy mà có thể ký sai sao?"
Trợ lý Tô nói, "Lục tổng cũng là người, đương nhiên cũng sẽ có lúc ký sai."
"Cũng đúng." Lục Vân Tạ mở máy nghiền giấy, đem tư liệu bỏ vào máy.
Giấy vừa nghiền đến chuỗi dãy số, đột nhiên Lục Vân Tạ lấy ra, xem dãy số kia thật cẩn thận.
"Trợ lý Tô, cô đã thấy những con số này chưa?" Lục Vân Tạ xé lấy một góc trên tờ giấy kia, đem tờ khác bỏ vào nghiền tiếp.
"Đã xem qua, làm sao vậy?" Văn kiện từ phòng tài vụ đưa lên đây, trừ bỏ bản giấy còn gửi thêm một bản PDF để cô lưu trữ, trợ lý Tô tìm tư liệu lại in ra lần nữa.
Giấy đã huỷ xong rồi, Lục Vân Tạ tắt máy, đi đến bên bàn trợ lý Tô, chỉ vào con số ở trên miếng giấy bị xé kia "Cô không thấy mấy con số này quen mắt sao?"
Trợ lý Tô từ máy in cầm lấy tư kiện vừa mới in ra còn nghe mùi mực, thò đầu lại nhìn "Đúng là cảm thấy có chút quen mắt, hình như đã thấy ở đâu đó rồi."
"Đây là mã số sinh viên của chị tôi." Lục Vân Tạ giải thích nghi hoặc của cô, chỉ vào dãy số kia, phân tích cho trợ lý Tô, "Bốn số này chính là năm nhập học, hai số này là số hiệu khoá học, đây là số hiệu chuyên ngành và lớp, còn đây chính là mã số cá nhân."
Cô vừa nói xong, trợ lý Tô liền nhớ lại, trước đó cô đã từng giúp Lục tổng thu thập đồ vậy, có nhìn qua mã số sinh viên của Lục tổng.
"Nhị tiểu thư, cô biết rõ thật nha."
"Tôi cũng là sinh viên của đại học Giang Lâm, có thể không biết rõ sao?" Lục Vân Tạ đem tờ giấy kia gấp lại bỏ vào túi, quét mắt thấy tư liệu trợ lý Tô vừa mới in ra, bỗng chốc cầm lấy, "Tôi đưa cho chị tôi."
Cô vừa đi vừa đem tư liệu kẹp vào folder, một cái folder da màu đen, bên trong là tư liệu có logo của tập đoàn Lục Thị, Lục Vân Tạ khép văn kiện lại, không gõ cửa đã đi tới trước mặt Lục Uyển Đình "Chị, của chị đây."
Lục Uyển Đình ngẩng đầu nhìn cô một cái, mở văn kiện ta, "Em sao lại mang cái này đến đây?"
"Tò mò một việc." Lục Vân Tạ từ trong túi lấy ra một miếng giấy, đặt lên trên bàn "Chị đã tốt nghiệp nhiều năm vậy rồi, vì sao đột nhiên lại ghi mã số sinh viên lên đây?"
Điều quái lạ nhất là còn ghi lên văn kiện.
Lục Uyển Đình thong dong bình tĩnh, cười nói cho cô "Sáng nay, cửa nhà chị vừa đổi thành khoá điện tử, đây là mật khẩu."
"Chị dùng mã số sinh viên của mình làm mật khẩu sao?" Lục Vân Tạ nheo mắt.
Từ từ đã, cô hình như cảm thấy có gì đó sai, "Chị, sao nhà chị đột nhiên lại dùng thành khoá điện tử! Không phải chị nói loại khoá đó không an toàn sao!"
Những thiết bị sở hữu các công nghệ, đều có thể bị tấn công và phá giải, thậm chí có thể làm cho thần không biết quỷ không hay có thể đưa các phần mềm nghe lén nhìn trộm, khoá cơ tuy vẫn có khả năng bị người ta cạy khoá, nhưng ở tiểu khu có bảo an 24h tuần tra, mỗi chiếc xe xa lạ ra vào đều phải đăng ký, so với khoá còn an toàn hơn.
Đây là nguyên văn lời chị cô nói, một câu kết chính là khoá điện tử không có an toàn bằng khoá cơ.
Nhớ tới cửa nhà Kỳ Thanh, Lục Vân Tạ suy đoán "Có phải chị dâu muốn chị đổi không?"
Cô đoán một cái chuẩn không cần chỉnh, Lục Uyển Đình gật đầu "Kỳ Thanh cảm thấy khoá cơ mở quá chậm."
Là quá chậm hay chỉ là chậm thêm mấy giây, mở cửa chưa tới một phút nhưng mà Kỳ Thanh đã gấp không chờ kịp, đem cô ấn lên tường mà hôn.
Hồi tưởng lại hình ảnh tối hôm qua, Lục Uyển Đình không cầm lòng được mà cười lên, cái loại cảm giác bị ấn lên tường cưỡng hôn thực không tồi.
Tim đập thình thịch, máu trong người dâng lên, từ xương sống đến ngực đều tê tê dại dại.
"Chị? Chị!" Lục Vân Tạ thực không chịu nổi nữa, chị cô đang cười giống như thiếu nữ mới biết yêu, trước mặt tươi rói như mùa xuân đang tới, Lục Vân Tạ đứng thẳng người dậy "Em đi làm việc đây."
Lục Uyển Đình lấy lại tinh thần "Khoan đã." Cô gọi Lục Vân Tạ lại, dặn dò "Em về sau đến nhà chị, phải nói trước cho chị một tiếng."
"Đến nhà chị còn phải thông báo trước sao?" Mắt thường có thể thấy được tâm của chị cô từng chút từng chút một hướng về Kỳ Thanh, còn cái cô em gái này, ở trong mắt chị gái không có địa vị nữa rồi.
Nhớ tới đoạn hội thoại giữa cô và Kỳ Thanh trong phòng họp nhỏ kia, Lục Vân Tạ trở lại bàn làm việc, cười vẻ mặt ngoan ngoãn, "Chị, em đến nhà ở thì sao? Miễn cho mỗi lần đến thì phải thông báo thật phiền phức."
"Không có tiện." Lục Uyển Đình đẩy Lục Vân Tạ ra, "Chị không muốn lúc cùng Kỳ Thanh hôn môi, còn phải suy nghĩ xem là có thể bị em gái của mình nhìn thấy cái chuyện xấu hổ này."
"Xấu hổi sao?" Lục Vân Tạ nhướng mày, "Sao em