Sắc mặt Giang Kiến Thành hoàn toàn tái nhợt.
Không phải ông không biết bao nhiêu năm nay Giang Noãn Chanh vẫn luôn tìm kiếm tung tích của mẹ mình.
Ông không ngăn cản, chẳng qua là rõ cô sẽ không tìm được.
Bách Huệ có hàng trăm hàng nghìn cách để che giấu tin tức.
Điều này đã được chứng thực trong suốt mấy năm nay.
"Biết rồi thì mau cút đi! Đừng làm phiền đến cuộc sống của hai cha con tôi!" Giang Kiến Thành không nhịn được nữa.
Ông tiến gần về phía Bách Huệ, lôi bà dậy, đại ý muốn đuổi người.
Nhưng mục đích Bách Huệ tới còn chưa đạt được, làm sao có thể dễ dàng tay không ra về? Bách Huệ hất tay Giang Kiến Thành, theo bản năng lùi lại ra sau, vô thức, bà lấy tay phủi phủi vào vị trí mà Giang Kiến Thành vừa chạm vào.
Thời gian trôi qua bao lâu Bách Huệ cũng không quan tâm, bà chỉ quan tâm Giang Kiến Thành luôn là người đàn ông khiến bà chán ghét nhất.
"Là hai cha con ông làm phiền đến tôi trước.
Giang Kiến Thành, ông nói cho tôi biết, chuyện Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây ông có biết không?" Ngày hôm nay, Bách Huệ lặn lội xa xôi, từ trung tâm thành phố Thương Hoa phồn thịnh, đến mảnh đất Điềm An nhỏ bé cũng chỉ vì mục đích này.
Bà muốn thông qua Giang Kiến Thành để hiểu rõ quan hệ của Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây.
Hiển nhiên Giang Kiến Thành đã đoán được mục đích đó.
Ông không phải kẻ ngốc.
Ngày Giang Noãn Chanh dẫn Lệ Mạc Tây về đây, ông đã đoán được sẽ có một ngày người nhà họ Hàn tới đây tìm ông.
Giang Kiến Thành không biết nên vui vì bản thân đã tiên đoán đúng, hay nên thất vọng vì quá đau lòng?
"Chuyện của bọn trẻ làm sao tôi biết được? Tôi ở thôn nhỏ, Noãn Chanh ở thành phố, thi thoảng mới chạy về đây" Giang Kiến Thành lựa chọn che giấu.
Ông không muốn Bách Huệ tự mình tìm đến Giang Noãn Chanh.
Thực tế, quan hệ của họ rất phức tạp.
So với nhà họ Lệ, nhà họ Giang có mối quan hệ sâu đậm với nhà họ Hàn hơn.
Chỉ là bao nhiêu năm nay, Giang Kiến Thành luôn nỗ lực che giấu chuyện này.
Đây cũng là một phần lý do ông muốn ẩn thân, dọn về thôn Điềm An.
"Ông là người thân duy nhất của nó, chẳng có lý nào mà không kể với ông!" Bách Huệ không tin.
"Giang Kiến Thành, nếu ông muốn Noãn Chanh được sống bình yên, an ổn qua ngày thì tuyệt đối đừng để nó lại gần Lệ Mạc Tây một bước.
Bằng không chính tôi cũng không đảm bảo được nó có an toàn hay không!" Việc Giang Kiến Thành có biết hay không đối với Bách Huệ không quan trọng.
Những lời này mới là những lời mà bà muốn nói.
Giang Noãn Chanh không thể ở bên cạnh Lệ Mạc Tây, đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.
Nói xong, Bách Huệ xoay lưng rời đi.
Chân vừa chạm đến cổng lớn lại bị một câu hỏi của Giang Kiến Thành làm dừng lại: "Ngày hôm nay, bà tới tìm tôi với tư cách mẹ của Noãn Chanh hay với tư cách phu nhân nhà họ Hàn, mẹ của Hàn Thiên Nhã?"
Trên đời này có vô số câu chuyện nực cười, nhưng nực cười nhất vẫn là chuyện Bách Huệ vừa là mẹ ruột của Giang Noãn Chanh vừa là mẹ ruột của Hàn Thiên Nhã.
Đứng trước câu hỏi của Giang Kiến Thành, Bách Huệ có chút trì trệ không kịp phản ứng.
Thực tế, chính bà cũng không rõ bà lấy thân phận gì đến gặp Giang Kiến Thành.
Là mẹ của Giang Noãn Chanh hay là mẹ của Hàn Thiên Nhã có quan trọng không? Cả ông và bà đều biết rất rõ Giang Noãn Chanh tuyệt đối không thể dây dưa với Lệ Mạc Tây.
Suy nghĩ một hồi, Bách Huệ quay đầu nhìn ông, không nóng không lạnh nói: "Cả đời này tôi chỉ có một người con gái họ Hàn, tên Thiên Nhã.
Ông nói xem hôm nay tôi đến đây với thân phận gì?" Không đợi Giang Kiến Thành phản ứng, bà đã rời khỏi Giang gia.
Sau khi Bách Huệ rời đi, Giang Kiến Thành hoàn toàn suy sụp.
Ông chạy vào nhà, vào căn bếp nhỏ, từ trong tủ bếp lấy ra một bức ảnh.
Chủ nhân của bức ảnh không ai khác là Bách Huệ.
Lớn tiếng đuổi bà đi, nhưng sau khi bà đi, ông lại hối hận vô cùng.
Giang Kiến Thành đưa tay chạm lên gương mặt ấy, lẩm bẩm: "Rõ ràng có thể tốt đẹp đến vậy..."
Giang gia sẽ không biến mất, Giang thị sẽ không sụp đổ, Giang Noãn Chanh có thể lớn lên trong vòng tay của ba và mẹ...!Những điều này,