Tiễn Giang Kiến Thành về, Tống Hân Lộ cùng lúc đến tìm Giang Noãn Chanh.
Tống Hân Lộ khóc lóc nói rằng mình bị Hàn Thiên Nhã uy hiếp.
Nếu cô không đánh tráo sự thật, đổi trắng thành đen, Hàn Thiên Nhã sẽ nhằm vào Tống thị, đến khi đó, gia đình cô ta sẽ khuynh gia bại sản.
Giang Noãn Chanh không nghĩ ngợi nhiều đã tin ngay vì cô biết đây là tính cách của Hàn Thiên Nhã.
Giang Noãn Chanh nói với Tống Hân Lộ mình đang mang thai, muốn cô ta cùng mình đi khám thai.
Tống Hân Lộ đã gọi điện lấy số trước, đồng thời cũng báo với Hàn Thiên Nhã việc này.
Tất nhiên, chuyện Giang Noãn Chanh mang thai là chuyện cấm kị, Hàn Thiên Nhã yêu cầu Tống Hân Lộ phải khuyên cô bỏ đứa bé.
Hoàn thành mọi thủ tục thăm khám, kết quả cũng đã có trong tay, bác sĩ nói thai nhi của Giang Noãn Chanh được một tháng tuổi, mọi chỉ số đều tốt cả.
Trong giai đoạn đầu của thai kỳ, cô phải giữ cảm xúc ổn định để không làm ảnh hưởng đến em bé.
Giang Noãn Chanh biết điều này, chỉ là cô làm không được...
Giang Noãn Chanh và Tống Hân Lộ không trở về ngay.
Hai người ngồi bên ngoài phòng khám, ánh mắt đờ đẫn.
Tống Hân Lộ lên tiếng hỏi Giang Noãn Chanh: "Noãn Chanh, cậu có muốn có đứa bé này không?" Với tình thế của Giang Noãn Chanh và Lệ Mạc Tây lúc nào, đứa bé xuất hiện đối với cô không có tí lợi lộc nào.
Giang Noãn Chanh không trả lời, ngược lại hỏi ngược Tống Hân Lộ: "Nếu là cậu, cậu có giữ đứa bé không?" Mấy ngày nay, Giang Noãn Chanh cũng vì vấn đề này mà mất ăn mất ngủ.
Cô muốn sinh con ra, nhưng sợ đứa trẻ sống không hạnh phúc.
Giang Noãn Chanh không muốn con mình đi vào vết xe đổ của mình.
Nếu nó rơi vào tình huống của cô, thà rằng không ra đời còn hơn.
Tống Hân Lộ thấy cơ hội của mình đã tới, vì thế không hề chần chừ, cô ta nói: "Nếu là mình, sẽ không đâu.
Noãn Chanh, lúc này cậu phải tỉnh táo một chút.
Nhìn vào thực trạng của Lệ Mạc Tây và cậu, hắn đến chuyện cậu và Thẩm Dịch còn không tin thì có thể thừa nhận đứa bé này sao? Hơn nữa, sự nghiệp của cậu đang trên đà phát triển.
Bộ phim cậu quay với Ngôn Phi sẽ được chiếu rạp nhanh thôi.
Cậu cũng biết với danh tiếng của Ngôn Phi trong giới điện ảnh, thông qua kiểm duyệt đối với hắn dễ như trở bàn tay."
Lời Tống Hân Lộ nói câu nào cũng có lý, Giang Noãn Chanh nghe xong cũng bị thuyết phục.
Nhưng cô không nói gì cả, trầm ngâm trong chính suy nghĩ của mình.
Bất chợt, Giang Noãn Chanh nhớ lại lời Lệ Mạc Tây nói với cô.
Hắn luôn cho rằng cô và Thẩm Dịch có gian tình, vì thế không ngại đứng trước mặt tất cả mọi người, lời ra tiếng vào.
Tống Hân Lộ biết Giang Noãn Chanh cần thời gian suy nghĩ nên không lên tiếng thúc giục cô.
Nhưng trên thực tế, lòng cô ta nóng như lửa đốt.
Nếu Giang Noãn Chanh không đồng thuận làm thủ thuật phá thai, cô ta và Hàn Thiên Nhã cần phải tính cách khác.
Tốt nhất, đứa bé trong bụng Giang Noãn Chanh nên biến mất trước khi người nhà họ Lệ đánh hơi được.
Khoảng nửa tiếng sau, Giang Noãn Chanh cuối cùng cũng hoàn hồn trở lại.
Cô đứng dậy, nhìn Tống Hân Lộ, khẽ nói: "Đi thôi!" Nói xong liền đi thẳng vào phòng khám bệnh của bác sĩ.
Bác sĩ thấy Giang Noãn Chanh trở lại, tưởng cô không hiểu chu trình chăm sóc cơ thể khi thai nhi trong giai đoạn đầu tiên nên đã chuẩn bị tư thế để nói rõ cho cô.
Nào ngờ, Giang Noãn Chanh lại lên tiếng: "Bác sĩ, tôi không muốn có đứa bé này.
Tôi...!Vẫn chưa chuẩn bị tâm lý."
Bác sĩ giật mình.
Ban nãy, khi bà khám cho Giang Noãn Chanh còn nhìn ra trong ánh mắt cô cos hạnh phúc rực rỡ.
Nếu nó cô chưa chuẩn bị tâm lý, bác sĩ không tin.
Bà nghiêm túc nhìn Giang Noãn Chanh: "Cô Giang, không chuẩn bị tâm lý trong chuyện này không phải là chuyện đơn giản.
Câu nói này của cô cướp sẽ đi mạng sống của một người, cô có chắc không?"
Chân tay Giang Noãn Chanh run lên lẩy bẩy.
Tống Hân Lộ sợ cô thay đổi quyết định trong thời khắc cuối cùng liền nhanh tay nắm chặt lấy tay cô, giúp Giang Noãn Chanh ổn định tâm lý.
Giang Noãn Chanh hít một hơi thật sâu, dù không đành lòng nhưng cũng là tình thế bắt buộc: "Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, đứa bé này tôi không cần nữa!"
Bác sĩ vẫn tiếp tục khuyên nhủ Giang Noãn Chanh: