Kết thúc buổi họp báo, Giang Noãn Chanh ở lại với Thẩm Dịch thêm một chút.
Đại khái là bàn về công việc của cô sau này.
Trong tay Thẩm Dịch có mấy bộ phim, kịch bản rất được, hắn muốn cô đóng chính.
Giang Noãn Chanh nói rằng bản thân cần xem kỹ lại, cô không nhận kịch bản tuỳ tiện, chỉ nhận những vai phù hợp với khả năng.
Hai người bàn công việc xong trời đã tối muộn.
Thẩm Dịch đưa cô về nhà.
Trở về thành phố Thương Hoa, Giang Noãn Chanh sống trong nhà Bách An Quốc, phần lớn là do công việc của cô sau này sẽ bận rộn, Ly Ly sẽ có người chăm sóc.
Bách An Quốc sống trong biệt thự ở trung tâm thành phố, vị trí rất đẹp.
Chỉ đi một hai con đường ngắn nữa là sẽ đến với phố đi bộ, cũng rất gần nhà tổ của Hàn gia.
Xe của Thẩm Dịch đỗ trước cổng biệt thự.
Hắn không nói gì, im lặng nhìn Giang Noãn Chanh đang loay hoay tháo dây an toàn.
Đến khi tay cô chạm đến cửa xe, hắn mới lên tiếng: "Noãn Chanh!" Chỉ đơn giản gọi tên cô nhưng không hiểu vì sao cô lại cảm thấy áp lực.
Giang Noãn Chanh hạ tay xuống, quay đầu nhìn Thẩm Dịch.
Trời đã tối, cô nương theo ánh đèn nhìn gương mặt hắn.
Ánh mắt Thẩm Dịch rất ôn nhu, rất nhanh, cô dường như đã đoán được hắn muốn nói gì.
Hai tay Giang Noãn Chanh siết chặt, chặt tới mức để móng tay khảm sâu vào lòng bàn tay.
"Có chuyện gì sao?" Cô hỏi hắn.
Trong lòng có hơi bối rối nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh như thường.
"Năm năm trôi qua, lúc này, tôi có thể theo đuổi cô rồi chứ?" Thẩm Dịch đã che giấu tình cảm của mình những năm năm, hắn không muốn tiếp tục che giấu nữa.
Hắn vừa mong muốn Giang Noãn Chanh trở về, lại vừa lo lắng cô về đây sẽ gặp nhiều phiền toái.
Hắn quá rõ ràng, với tính cách của Lệ Mạc Tây, hắn ta sẽ không buông tha cho cô.
Lại thêm giữa hai người họ còn có một đứa con gái là Ly Ly.
Giang Noãn Chanh không ngốc tới mức không nhận ra tình cảm của Thẩm Dịch.
Khi cô ở bên nước ngoài, Thẩm Dịch giúp đỡ cô rất nhiều.
Nếu hắn có thời gian rảnh rỗi, chắc chắn sẽ đến thăm cô và Ly Ly.
Chỉ là phần tình cảm này khiến Giang Noãn Chanh cảm thấy không thoải mái, nói đúng hơn là áp lực.
"Thẩm Dịch, anh có nhiều cơ hội, không nên lãng phí thời gian trên người bà mẹ đơn thân như tôi!" Cô không trực tiếp từ chối, mà khéo léo phủ nhận tình cảm của Thẩm Dịch.
Cô không muốn hắn đau lòng.
Thẩm Dịch phản bác: "Mẹ đơn thân thì không có quyền yêu, có quyền thể hiện tình cảm ư? Noãn Chanh, tôi không ngại Ly Ly.
Huống hồ Ly Ly đáng yêu như vậy, ai nhìn cũng thích con bé!"
"Lúc này tôi không muốn nghĩ nhiều đến chuyện yêu đương.
Tôi cũng từng nói rõ với anh rồi, lần này tôi trở về, chỉ tập trung vào công việc và Ly Ly, những việc khác tôi không quan tâm.
Thẩm Dịch, đừng lãng phí thời gian trên người tôi, đây là lời khuyên chân thành đấy!" Giang Noãn Chanh mỉm cười với hắn.
Nụ cười rạng rỡ của cô lần này không còn gần gũi như trước mà đã xa cách hoàn toàn, Thẩm Dịch có thể cảm nhận được điều này.
Trong mắt Giang Noãn Chanh, Thẩm Dịch là một người đàn ông tốt.
Hắn có quyền được yêu, được gặp gỡ một người phụ nữ tốt hơn cô.
Cô không muốn bản thân làm lỡ dở cuộc sống của một người khác.
Nói xong, không đợi Thẩm Dịch phản ứng, Giang Noãn Chanh đã đi xuống xe.
Cô không quay đầu lại nhìn, một mạch đi thẳng vào trong biệt thự của Bách An Quốc.
Tuy Giang Noãn Chanh đã rời đi rất lâu nhưng xe Thẩm Dịch vẫn đỗ trước cửa.
Hắn nhìn theo hướng cô vừa rời đi, sự cô độc nhanh chóng bủa vây lấy hắn.
Hắn đã lường trước được cô sẽ từ chối, nhưng không nghĩ đến tự mình nghe được sẽ tổn thương tới mức này.
Hắn biết bao lâu nay Giang Noãn Chanh chỉ có hắn là bạn, nhưng hắn lại chưa từng muốn trở thành bạn của cô.
Lần này cô trở về thành phố Thương Hoa là cơ hội duy nhất của Thẩm Dịch.
Dù cô đã quyết tâm, không muốn dính líu đến hắn, Thẩm Dịch cũng phải mặt dày một lần.
Dẫu không có được trái tim cô, hắn cũng không muốn bản thân phải hối tiếc, bỏ lỡ tình cảm này.
Giang Noãn Chanh trở về nhà cũng không muộn lắm, mới hơn tám rưỡi tối.
Bách An Quốc nói Ly Ly cả chiều nay ông đưa Ly Ly ra ngoài chơi, nó chơi mệt nên đã ngủ rất