Nói xong câu đó, Lệ Mạc Tây không muốn nhiều lời với Hàn Thiên Nhã liền bỏ đi.
Hắn xuống phòng bếp của khách sạn, tự tay nấu cháo cho Giang Noãn Chanh.
Hắn vẫn còn nhớ rất rõ, cô rất thích ăn cháo do hắn nấu, nhất là cháo thịt viên.
Lệ Mạc Tây loay hoay một hồi mới xong.
Khi hắn quay trở lại phòng, Giang Noãn Chanh đã tỉnh dậy.
Cô đang trang điểm, tinh thần cũng khá hơn.
Thấy Lệ Mạc Tây quay lại, thông qua tấm gương trước mắt, cô thấy bát cháo trong tay hắn, ánh mắt Giang Noãn Chanh khẽ thay đổi.
Thu dọn lại đồ make-up, cô nói: "Vốn dĩ không cần phải làm đến mức này.
Giữa tôi và nhà họ Hàn, anh không cần phải đưa ra lựa chọn bởi vì với tôi cũng chẳng cần thiết nữa!"
Giang Noãn Chanh không nghe rõ Lệ Mạc Tây và Hàn Thiên Nhã nói gì, chỉ lờ mờ đoán được nội dung cuộc trò chuyện của họ.
Nhưng cô dám đoán chắc, những gì cô suy luận là sự thật.
Với tính cách của Hàn Thiên Nhã, Lệ Mạc Tây đến đây làm trợ lý cho cô, cô ta không phản ứng mới là kỳ quái.
Lệ Mạc Tây đặt bát cháo xuống bàn khách.
Sau đó hắn đi về phía Giang Noãn Chanh.
Dùng tay xoay người cô lại, để cô đối diện trực tiếp với hắn.
Lệ Mạc Tây thở dài, trầm thấp lên tiếng: "Em tin hay không, tôi không biết nhưng Chanh Chanh, tôi vẫn muốn nói với em, dù là năm năm trước hay năm năm sau, quá khứ hay hiện tại, người tôi lựa chọn luôn là em."
Giang Noãn Chanh không đáp lại câu nói này.
Cô gạt tay Lệ Mạc Tây ra, bước về phía bàn khách.
Cháo vừa nấu xong, vẫn còn nóng hổi, mùi hương thơm nức k1ch thích dạ dày của cô.
Cô nói: "Ngày hôm nay anh có thể rời đi rồi.
Nếu không, tôi sợ đoàn làm phim sẽ bị người nào đó dỡ tung lên!"
Ý tứ của Giang Noãn Chanh rất rõ ràng, chừng nào Lệ Mạc Tây còn ở đây, chừng đó Hàn Thiên Nhã vẫn làm loạn.
Có nhiều lúc, Giang Noãn Chanh rất khâm phục sự kiên nhẫn của cô ta.
Đối diện với một người đàn ông lạnh như băng, dù có làm thế nào cũng không thể khiến trái tim hắn lay động, ấy vậy mà Hàn Thiên Nhã vẫn có thể kiên trì đến hiện tại.
Lệ Mạc Tây tảng lờ lệnh đuổi khách của cô: "Em ăn đi, sau đó ngủ thêm một giấc.
Tôi ra ngoài xem có việc gì không, tiện xem giúp em lịch trình quay phim như thế nào."
Nói xong, Lệ Mạc Tây liền rời khỏi phòng.
Giang Noãn Chanh cũng không đáp lại hắn, căm cúi ăn cho xong bát cháo.
Thìa cháo đầu tiên đưa vào trong miệng, nước mắt Giang Noãn Chanh đã rơi xuống.
Cô biết, đây là bát cháo do chính Lệ Mạc Tây đã nấu, không phải người của khách sạn làm.
Hương vị vẫn giống như vậy, vừa miệng, ăn rất ngon.
Chỉ là không hiểu vì sao, Giang Noãn Chanh lại cảm nhận được một chút bi thương trong hương vị quen thuộc ấy...
[...!]
Ăn xong bát cháo mà Lệ Mạc Tây nấu, Giang Noãn Chanh tỉnh táo hơn hẳn.
Cô không buồn ngủ, ở trong phòng cũng không có việc gì làm.
Giang Noãn Chanh cầm theo điện thoại, quyết định ra ngoài tản bộ.
Khách sạn mà đoàn làm phim đóng quân là một khách sạn năm sao, có sân vườn thư giãn riêng.
Giang Noãn Chanh đi một lúc đã ra sân sau.
Nơi này có rất nhiều cây cối, bãi cỏ xanh mát.
Giang Noãn Chanh tuỳ tiện tìm một cái ghế rồi ngồi xuống, vừa hay lúc này, điện thoại trong tay đổ chuông.
Giang Noãn Chanh nhìn dãy số không được lưu tên trên màn hình, khóe miệng xuất hiện một nụ cười ngọt như mật.
Thấy nơi này không có người, Giang Noãn Chanh thoải mái ấn loa ngoài: "Em đây!"
"Nghe nói em bị ốm?" Đầu bên kia vọng đến tiếng nói trầm ấm của đàn ông.
Giang Noãn Chanh còn chưa kịp trả lời, hắn lại tiếp lời: "Anh còn nghe nói, Lệ Mạc Tây ở bên cạnh chăm sóc em?" Rõ ràng nghe ra giọng nói bốc một mùi chua nồng nặc.
Giang Noãn Chanh đáp lại: "Đúng rồi, là Lệ Mạc Tây chăm sóc em.
Tính ra em và hắn cũng từng yêu đương, hắn niệm tình chăm sóc tình cũ có gì là lạ? Hơn nữa em còn có con với người ta!"
Người đàn ông hừ lạnh một tiếng: "Nói như vậy là phải lòng Lệ Mạc Tây rồi?" Cảm xúc trong lời nói của người đàn ông rất hỗn loạn, không nhìn rõ là đang vui hay là tức giận.
Giang Noãn Chanh không vội trả lời.
Cô tỏ vẻ ngẫm nghĩ: "Nếu em phải lòng hắn rồi, anh sẽ làm gì?"
Không giống