Phu Nhân Phản Diện Có Chút Ngọt Ngào

14: Ấm Áp Dành Cho Hàn Thiên Nhã


trước sau


Khi Lệ Mạc Tây định thần lại, xe của hắn đã đỗ trước cổng lớn Thương Hội.

Nhân viên Thương Hội đã tiến tới đón khách, người nọ gõ nhẹ lên cửa xe, tỏ ý muốn giúp Lệ Mạc Tây đánh xe vào bãi đỗ xe.

Lệ Mạc Tây không để ý đến hắn ta, đến cửa xe còn không thèm hạ xuống.

Hắn quay đầu nhìn vào hai chữ “Thương Hội” sáng nhấp nháy trên đầu tòa nhà, gương mặt trở nên mơ hồ.

Lần đầu tiên Lệ Mạc Tây và Giang Noãn Chanh gặp nhau là ở cổng sau của Thương Hội, không phải cổng chính.
Nhân viên Thương Hội đã nhận ra thân phận của Lệ Mạc Tây nên không dám lên tiếng thúc giục, cứ để mặc cho Lệ Mạc Tây đỗ xe ở đâu.

Những chiếc xe đi phía sau đã được nhanh chóng chuyển qua cửa sau.

Lệ Mạc Tây là ông lớn, không ai là ngu ngốc đi chọc hắn giận.

Thương Hội có là hộp đêm nổi tiếng nhất thành phố Thương Hội thì đã thế nào trong khi Lệ Mạc Tây có thể một tay che trời?
Đúng lúc này, Mẫn tỷ từ bên trong đi tới.

Là người quản lý Thương Hội nhìn thấy cảnh tượng kia, cô cũng biết thân phận của người trong xe không tầm thường Chỉ là không đi cũng không vào trong, chẳng nhẽ là muốn gây sự? Mẫn tỷ lại gần người nhân viên vừa rồi, nhỏ giọng hỏi: “Ai thế?”
Nhân viên gãi gãi đầu, tỏ vẻ bất lực trả lời cô: “Chị Mẫn, là Lệ Mạc Tây, người lái xe tới là Lệ tổng, người đứng đầu tập đoàn Lệ thị!”

Mẫn tỷ hoàn toàn sửng sốt với lời mà nhân viên nọ nói.

Cô biết Lệ Mạc Tây là ai, cũng biết rõ hắn là người như thế nào.

Nếu như cô nhớ không nhầm, Lệ Mạc Tây chưa từng bước vào Thương Hội, những cuộc làm ăn liên quan đến Lệ thị nếu địa điểm là hộp đêm từ trước đến nay đều do thư ký Nguyên Bảo của hắn đi thay.

Rốt cuộc cơn gió nào đã dẫn Lệ Mạc Tây tới đây trong đêm hôm nay?
Không chỉ có cô dựa vào Thương Hội mà sống còn hàng trăm nhân viên đang làm việc tại đây cũng cần miếng cơm manh áo.

Mẫn tỷ tự nhận từ trước đến nay làm việc luôn cẩn thận, xử lý tình huống khôn khéo, có đắc tội với ai hay không trong lòng cô tự rõ.

Nhưng cô có thể chắc chắn mình không đắc tội với Lệ Mạc Tây.

Dù nếu có đắc tội, Mẫn tỷ cũng đích thân quỳ xuống xin lỗi đến khi Lệ Mạc Tây tha thứ thì thôi.
Để Lệ Mạc Tây đỗ xe ở đây mãi cũng không phải cánh.

Mẫn tỷ cắn chặt răng tiến về xe của hắn, lấy hết dũng khí đưa tay lên gõ cửa xe.

Lần này, cửa xe đã hạ xuống.

Mẫn tỷ ngay lập tức niềm nở cười: “Lệ tổng có hứng thú đến chơi, thứ lỗi cho chúng tôi không thể tiếp đón từ xa!”
Quyền lực của Lệ Mạc Tây giống như một vị vua trong thời cổ đại, ai gặp hắn cũng phải nói ngon nói ngọt, nịnh đến khi hắn vui vẻ thì thôi.

Lệ Mạc Tây nhìn sang Mẫn tỷ, thấy không phải người tới là Giang Noãn Chanh, trong lòng có chút thất vọng.

Hắn nhìn vào bên trong Thương Hội, chỉ thấy người ra kẻ vào tấp nập, hoàn toàn không nhìn thấy bóng hình mà mình cần tìm.
“Không cần, hôm khác tôi lại tới!” Lệ Mạc Tây đã lấy lại chút lý trí.

Hắn không thể vì một người phụ nữ mới gặp lần đầu mà chạy đến Thương Hội, chuyện này truyền ra ngoài không chỉ làm ảnh hưởng đến danh tiếng của hắn mà còn ảnh hưởng đến danh tiếng của Lệ thị.
Mẫn tỷ ngơ ra, trong lòng hiện lên hàng vạn câu hỏi.

Đỗ xe từ nãy đến giờ tại đây không phải là vì muốn vào Thương Hội, chẳng nhẽ lại coi cổng lớn của cô thành bãi đỗ xe rồi? Hành động của Lệ Mạc Tây khiến người ta phẫn nộ nhưng chung quy vì miếng cơm manh áo, Mẫn tỷ vẫn nhịn hắn.

Nặn ra một nụ cười đón khách tươi như hoa đầy giả tạo, cô lại nói: “Vậy hẹn gặp Lệ tổng trong lần sau.

Lệ tổng đến nhớ đánh tiếng với chúng tôi trước, chúng tôi sẽ tiếp đón thật linh đình!”
[ … ]

Chuyến bay của Hàn Thiên Nhã vốn dĩ sẽ đáp cánh xuống thành phố Thương Hoa vào nửa đêm ngày hôm sau, nhưng vì muốn gặp Lệ Mạc Tây sớm hơn nên cô đã cố gắng hoàn thành công việc của mình, đẩy chuyến bay lên thành sáng sớm.

Lệ Mạc Tây buổi sáng có cuộc họp, là cuộc họp bù cho ngày mà hắn đã nghỉ nhưng vì

đã hứa sẽ đến sân bay đón Hàn Thiên Nhã nên lịch họp lại tiếp tục bị dời đi.

Nhân viên trong Lệ thị đều cảm thán Lệ Mạc Tây đối với Hàn Thiên Nhã quá tốt, chắc chắn tương lai cô sẽ trở thành Lệ thiếu phu nhân.
Lệ Mạc Tây tới nay đã nhìn thấy Hàn Thiên Nhã đang vui vẻ đứng chụp ảnh cùng fan hâm mộ.

Mà khi cô nhìn thấy hắn liền nhanh chóng đánh mắt nhìn quản lý và bảo an, ánh mắt sắc lạnh.

Ngay lập tức, bọn họ liền hiểu công việc mà họ cần làm là gì.

Quản lý và bảo an rất nhanh đã khống chế fan hâm mộ của Hàn Thiên Nhã, tạo được lối đi để cô đi về phía Lệ Mạc Tây.
Hàn Thiên Nhã không hề quan tâm phía sau có hỗn loạn bao nhiêu vì trong mắt cô t lúc này chỉ nhìn thấy mỗi Lệ Mạc Tây.

Cô chạy như bay về phía Lệ Mạc Tây, ôm chặt lấy cánh tay của hắn.

Thực ra, Hàn Thiên Nhã muốn ôm chầm lấy hắn nhưng lại sợ hành động của cô khiến Lệ Mạc Tây không vui.
“Em ngồi máy bay không mệt à? Vẫn còn sức thế này?” Lệ Mạc Tây không phản ứng gì, cũng chẳng đẩy Hàn Thiên Nhã ra, chỉ lạnh lùng hỏi một câu.

Bỗng dưng hắn lại nhớ đến Giang Noãn Chanh cũng từng túm lấy cánh tay hắn ngủ rất say, trong ánh mắt lạnh như tiền chợt có một dòng nước ấm áp chảy vào.

Hàn Thiên Nhã tưởng rằng ấm áp ấy dành cho cô nên cực kỳ vui vẻ.
“Nhìn thấy anh là em vui rồi, cũng không còn mệt nữa.

Mạc Tây, em đột nhiên bị thay đổi giờ bay có làm phiền đến công việc của anh không?” Hàn Thiên Nhã là một đại minh tinh nhưng cũng là phụ nữ, cô cũng muốn được người đàn ông mình yêu dỗ dành.


Câu hỏi này chính là muốn dò hỏi địa vị của mình ở trong lòng Lệ Mạc Tây.
“Sao lại nói là phiền rồi? Anh đã hứa với em sẽ đến đón em nên dù em thay đổi giờ bay, mọi công việc của anh sẽ được hoãn lại để dành thời gian cho em!” Tuy giọng nói vẫn lạnh nhạt, không mấy ấm áp nhưng câu trả lời này đã khiến Hàn Thiên Nhã hoàn toàn mãn nguyện.
Lệ Mạc Tây nhìn đám phóng viên và fan hâm mộ đang nhao nhao phía sau Hàn Thiên Nhã, hắn hỏi cô: “Có cần chụp ảnh với fan thêm nữa không? Anh có thể đợi em!” Hắn biết việc một đại minh tinh cần làm chính là tập trung vào sự nghiệp và chiều fan.

Hàn Thiên Nhã đã hoàn thành vế đầu, lúc này việc cô cần làm chính là vế thứ hai.
Hàn Thiên Nhã lắc đầu.

Tuy Lệ Mạc Tây đã có lời nhưng căn bản cô không nỡ để hắn đợi mình lâu.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi đống phiền phức kia, Hàn Thiên Nhã cũng không có điên mà tự quay đầu vào đó một lần nữa.

Cô túm chặt lấy cánh tay Lệ Mạc Tây, dẫn hắn về phía trước: “Không cần đâu, em đã chụp ảnh với fan rồi!”
[ … ]
Tối qua đến Thương Hội trễ nên Giang Noãn Chanh đã chủ động ở lại phụ giúp dọn dẹp coi như chuộc lỗi.

Mẫn tỷ nói với cô là không cần thiết nhưng Giang Noãn Chanh vẫn cố chấp.

Đến khi cô trở về ký túc xá của trường đã là tám giờ sáng, bạn cùng phòng đã lên lớp hết, thật may mắn là sáng nay Giang Noãn Chanh không có tiết.
Lấy quần áo mới rồi nhanh chóng nhốt mình trong phòng tắm, Giang Noãn Chanh đi dưới vòi hoa sen để nước lạnh xối thẳng lên cơ thể, tâm trí dần dần trở nên mơ hồ..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện